916 đã rối loạn toàn bộ, bé đen mập bị Diệp Tinh Thần công kích nói là bệnh xà tinh, tức giận phát điên, muốn xông lên liều mạng. Tên Ngốc cuống quít chắn trước mặt anh trai ứng chiến, Lăng Đầu Thanh vẫn một mực xem náo nhiệt thậm chí còn dành chút thời gian đi mật báo lúc này không còn cách nào, chỉ có thể ném di động lao vào cuộc chiến.
Đương nhiên, chủ yếu vẫn là khuyên giải and giảng hòa.
Vì thế khi Đậu Đậu và Yêu nghiệt vừa đến liền nhìn thấy cảnh bốn người đàn ông đánh tới đánh lui. Diệp Tinh Thần giận đến đỏ mắt, bất chấp khác biệt thân phận năng lực mà nhất định phải dạy bảo tên lợn rừng kia.
Lợn rừng… À không, Ly Tử An. Ly Tử An bị người mắng là bệnh xà tinh, không chịu khuất nhục phải đi đòi công đạo.
Lăng Đầu Thanh vì ngăn trở hỗn chiến mà bất đắc dĩ phải đi lên quấy nhiễu Ly Tử An. Gã bám lấy Ly Tử An, dính chặt trên lưng Ly Tử An như keo dán quấy nhiễu hành động của cậu. Ly Tử An vừa phóng một chiêu thì gã lấy tay che mắt cậu, phóng một chiêu nữa là gã lại lấy tay che mắt cậu.
Lần này chỉ khổ Tên Ngốc, vừa phải ngăn anh cậu không để anh xúc động tiến lên, vừa phải ngăn Ly Tử An lại đây liều mạng. Kẹt bên trong không cẩn thận bị đạn lạc trầy da.
Cũng may Yêu Nghiệt tới nên mau chóng đẩy đạn lạc ra ngoài cửa sổ, nếu không mạng nhỏ của Tên Ngốc cũng không còn nữa.
Tên Ngốc không sao, Đậu Đậu thở ra, thoáng nhìn Ly Tử An cùng Lăng Đầu Thanh, nhịn không được muốn cười. Vài lần Ly Tử An phóng chiêu đều lệch khỏi quỹ đạo mong muốn, bèn nghiến răng nghiến lợi chuyển qua muốn ném Lăng Đầu Thanh xuống.
Nhưng Lăng Đầu Thanh đâu dễ buông tha như vậy? Đây là sứ mệnh Đại Vương giao cho gã đó!
Vì thế gã liền giống như cao chó dán trên lưng Ly Tử An, cho dù Ly Tử An làm gì cũng không xuống. Sợ bị đánh rớt, còn hóa thân thành bạch tuộc vòng chân trên lưng Ly Tử An.
Hoàn toàn không ý thức được hành động kia có gì không ổn!
Đậu Đậu nhìn thấy nhịn không được vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Cưỡi rồng! Rõ ràng là cưỡi rồng đó!
Loại sự tích vinh quang này đủ cho Lăng Đầu Thanh khoe khoang cả đời. Thấy ai cũng có thể vỗ ngực, nói “Ông là yêu thì làm sao? Ông từng cưỡi trên lưng con của Long Vương! Các người từng cưỡi sao? Từng cưỡi sao?”
Ngẫm lại đều thấy hăng say.
Nhìn ra ý nghĩ của Đậu Đậu, Yêu Nghiệt giật giật khóe miệng, “Sao? Hâm mộ? Làm như em chưa từng cưỡi vậy.”
Đậu Đậu, “...”
Quả thật cô từng cưỡi... Không đúng! Cô cưỡi chính diện, cưỡi chính diện có thể giống nhau sao?
“Sau lưng không có tay cầm, dễ ngã.”
Yêu Nghiệt thuận miệng nói một câu, nhất thời làm Đậu Đậu ngơ ngác, cái gì vậy? Sau lưng không có tay cầm? Tay… tay cầm?
“Cầm ông nội anh!”
Đậu Đậu hồi phục tinh thần nghiến răng nghiến lợi, Yêu Nghiệt vẻ mặt thực hiện được ý đồ mỉm cười, xong lại quay người khống chế Ly Tử An, quát, “Lăng Đầu Thanh! Xuống dưới!”
Lăng Đầu Thanh run lên, ngoan ngoãn nhảy xuống, “Đại Vương, người có gì phân phó?”
“... Cưỡi rồng, ngươi có cảm tưởng gì?”
“Hả?”
Lúc đầu Lăng Đầu Thanh còn nghe không hiểu, thoáng nhìn Ly Tử An thì nhất thời hiểu ra… Đại Vương đang thừa nhận sao?
Họ Ly, Đông Hải long cung, cưỡi rồng... Em trai Vương là rồng! Vậy Đại Vương cũng là rồng!
Quả nhiên gã đoán đúng, Đại Vương không phải rắn thật sự!
Khụ, từ từ, có vẻ đây không phải trọng điểm...
Trọng điểm là… gã cưỡi rồng! Cưỡi em trai của Đại Vương!
Trời cao đất dày ơi! Mau nói cho gã đây không phải thật đi! Không phải gã cố ý! Là dưới tình thế cấp bách bị bắt buộc thôi!
Đương nhiên, chủ yếu vẫn là khuyên giải and giảng hòa.
Vì thế khi Đậu Đậu và Yêu nghiệt vừa đến liền nhìn thấy cảnh bốn người đàn ông đánh tới đánh lui. Diệp Tinh Thần giận đến đỏ mắt, bất chấp khác biệt thân phận năng lực mà nhất định phải dạy bảo tên lợn rừng kia.
Lợn rừng… À không, Ly Tử An. Ly Tử An bị người mắng là bệnh xà tinh, không chịu khuất nhục phải đi đòi công đạo.
Lăng Đầu Thanh vì ngăn trở hỗn chiến mà bất đắc dĩ phải đi lên quấy nhiễu Ly Tử An. Gã bám lấy Ly Tử An, dính chặt trên lưng Ly Tử An như keo dán quấy nhiễu hành động của cậu. Ly Tử An vừa phóng một chiêu thì gã lấy tay che mắt cậu, phóng một chiêu nữa là gã lại lấy tay che mắt cậu.
Lần này chỉ khổ Tên Ngốc, vừa phải ngăn anh cậu không để anh xúc động tiến lên, vừa phải ngăn Ly Tử An lại đây liều mạng. Kẹt bên trong không cẩn thận bị đạn lạc trầy da.
Cũng may Yêu Nghiệt tới nên mau chóng đẩy đạn lạc ra ngoài cửa sổ, nếu không mạng nhỏ của Tên Ngốc cũng không còn nữa.
Tên Ngốc không sao, Đậu Đậu thở ra, thoáng nhìn Ly Tử An cùng Lăng Đầu Thanh, nhịn không được muốn cười. Vài lần Ly Tử An phóng chiêu đều lệch khỏi quỹ đạo mong muốn, bèn nghiến răng nghiến lợi chuyển qua muốn ném Lăng Đầu Thanh xuống.
Nhưng Lăng Đầu Thanh đâu dễ buông tha như vậy? Đây là sứ mệnh Đại Vương giao cho gã đó!
Vì thế gã liền giống như cao chó dán trên lưng Ly Tử An, cho dù Ly Tử An làm gì cũng không xuống. Sợ bị đánh rớt, còn hóa thân thành bạch tuộc vòng chân trên lưng Ly Tử An.
Hoàn toàn không ý thức được hành động kia có gì không ổn!
Đậu Đậu nhìn thấy nhịn không được vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Cưỡi rồng! Rõ ràng là cưỡi rồng đó!
Loại sự tích vinh quang này đủ cho Lăng Đầu Thanh khoe khoang cả đời. Thấy ai cũng có thể vỗ ngực, nói “Ông là yêu thì làm sao? Ông từng cưỡi trên lưng con của Long Vương! Các người từng cưỡi sao? Từng cưỡi sao?”
Ngẫm lại đều thấy hăng say.
Nhìn ra ý nghĩ của Đậu Đậu, Yêu Nghiệt giật giật khóe miệng, “Sao? Hâm mộ? Làm như em chưa từng cưỡi vậy.”
Đậu Đậu, “...”
Quả thật cô từng cưỡi... Không đúng! Cô cưỡi chính diện, cưỡi chính diện có thể giống nhau sao?
“Sau lưng không có tay cầm, dễ ngã.”
Yêu Nghiệt thuận miệng nói một câu, nhất thời làm Đậu Đậu ngơ ngác, cái gì vậy? Sau lưng không có tay cầm? Tay… tay cầm?
“Cầm ông nội anh!”
Đậu Đậu hồi phục tinh thần nghiến răng nghiến lợi, Yêu Nghiệt vẻ mặt thực hiện được ý đồ mỉm cười, xong lại quay người khống chế Ly Tử An, quát, “Lăng Đầu Thanh! Xuống dưới!”
Lăng Đầu Thanh run lên, ngoan ngoãn nhảy xuống, “Đại Vương, người có gì phân phó?”
“... Cưỡi rồng, ngươi có cảm tưởng gì?”
“Hả?”
Lúc đầu Lăng Đầu Thanh còn nghe không hiểu, thoáng nhìn Ly Tử An thì nhất thời hiểu ra… Đại Vương đang thừa nhận sao?
Họ Ly, Đông Hải long cung, cưỡi rồng... Em trai Vương là rồng! Vậy Đại Vương cũng là rồng!
Quả nhiên gã đoán đúng, Đại Vương không phải rắn thật sự!
Khụ, từ từ, có vẻ đây không phải trọng điểm...
Trọng điểm là… gã cưỡi rồng! Cưỡi em trai của Đại Vương!
Trời cao đất dày ơi! Mau nói cho gã đây không phải thật đi! Không phải gã cố ý! Là dưới tình thế cấp bách bị bắt buộc thôi!
/1918
|