Đường Lưu Ly cảm thấy ngay cả ông trời cũng giúp cô ta. Nếu ông trời đã giúp, vậy Kim Đậu Đậu nhất định sẽ xấu mặt ở nhà thờ. Nhưng cô ta có nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ đến việc lá bùa trong tay cô ta chỉ là tờ giấy viết một đống chữ như gà bới có ngâm hoàng liên, căn bản chẳng có tẹo tác dụng nào…
Tóm lại dì Khương gọi điện thoại xong, sau đó yên lặng làm quần chúng hóng hớt.
Hôn lễ vẫn tiếp tục, cúng bái ở Cố gia xong sẽ đến nhà thờ. Đậu Đậu ngồi chung xe với Yêu Nghiệt, người lái xe là Cố Trường Sinh, cả hàng xe lần lượt từng chiếc nối đuôi nhau.
Đậu Đậu ngồi trên xe, thoáng nhìn qua lão già mất nết không biết đi đâu thay quần áo đổi hình dạng tiếp tục xen vào quần chúng, bất đắc dĩ lắc đầu.
Sư phụ này của cô, chỉ số thông minh còn không bằng Tên Ngốc!
Tự dưng không có việc gì lại gây khó dễ Yêu Nghiệt làm gì, bị sét đánh rồi, trách ai?
Nhưng cũng phải nói, không biết Lão Cửu nhà cô làm thế nào mà sét lại dẫn tới chỗ lão già mất nết được nhỉ?
Đậu Đậu nhìn Yêu Nghiệt, mắt Yêu Nghiệt sáng quắc nhìn chằm chằm váy đuôi cá của cô… Cô chỉ mang tất chân, cô chỉ mang tất chân!
Đậu Đậu âm thầm nhéo thắt lưng hắn, “Nhìn gì đó?”
“Ặc... Không có gì.”
Yêu Nghiệt hoàn hồn, đã lâu rồi hắn không có loại phản ứng ngây thơ như thiếu niên này.
Nhưng nghĩ đến dưới váy cô chỉ mang tất chân, liền không khống chế được mắt nhìn.
Chỉ mang tất chân...
Sẽ có gió thổi qua nhỉ? Lại là lưới, nhích tới nhích lui cọ xát, có phải nơi đó đã biến thành màu tường vi xinh đẹp?
Yêu Nghiệt vừa hoàn hồn, lại bắt đầu ngẩn người, ý niệm thượng vàng hạ cám trong đầu điên cuồng nảy sinh.
Đậu Đậu nhìn là biết, giúp hắn lật đầu lại, quát, “Quay qua! Nhìn ngoài cửa sổ!”
Yết hầu Yêu Nghiệt lên xuống, ngoan ngoãn nhìn ngoài cửa sổ.
Ầm ĩ một hồi, Đậu Đậu quên mất hỏi hắn làm thế nào dẫn sét đến người lão già mất nết. Nhưng nghĩ cũng biết, hắn là con Long Vương, Long Vương chuyên quản chuyện mưa gió sấm sét, cho dù không đồng ý bọn họ bái thiên địa nhưng sét đánh xuống cũng không muốn đánh chết hắn.
Đậu Đậu nghĩ rõ những điều này, cả đoạn đường đều giữ mặt Yêu Nghiệt, phòng hắn nhìn sang bên này, lại nghĩ đến tất đen gì gì đó.
Rất nhanh đã đến nhà thờ, diện tích nhà thờ rất rộng, kiến trúc màu trắng nguy nga to lớn, lại mang theo phong cách cung đình phương Tây. Trên mặt cỏ đã bố trí không ít ghế ngồi, phục vụ đã bắt đầu bưng rượu đặt đồ ăn. Nghe nói nhà thờ này rất quy cách, trừ phi hai người kết hôn đã có một người làm lễ rửa tội trong giáo, nếu không tuyệt đối không chịu nhận hôn lễ.
Tất nhiên cô không tin, Yêu Nghiệt càng không tin.
Cho nên bọn họ có thể xuất hiện trong này, không thể không nói là dựa vào mặt mũi của Cố gia.
Các khách mời ngồi bên trong giáo đường, phía trước là một loạt người có uy tín danh dự ở Đế Đô. Tứ đại gia tộc không nói, còn có không ít quan chức chính phủ đã tới, sau là mấy nhà Vương Tôn Lưu Tô Đổng, Susan cũng đưa Tiểu Bạch và Trương Khải Bình đến.
Yêu Nghiệt và Đậu Đậu cùng xuống xe, Cố Thanh Vân đi tới.
Nhạc hôn lễ vang lên. Mọi người vào chỗ, phù rể Lăng Đầu Thanh cùng phù dâu Hà Chính Trực đã sớm đứng hai bên khách mời.
Tóm lại dì Khương gọi điện thoại xong, sau đó yên lặng làm quần chúng hóng hớt.
Hôn lễ vẫn tiếp tục, cúng bái ở Cố gia xong sẽ đến nhà thờ. Đậu Đậu ngồi chung xe với Yêu Nghiệt, người lái xe là Cố Trường Sinh, cả hàng xe lần lượt từng chiếc nối đuôi nhau.
Đậu Đậu ngồi trên xe, thoáng nhìn qua lão già mất nết không biết đi đâu thay quần áo đổi hình dạng tiếp tục xen vào quần chúng, bất đắc dĩ lắc đầu.
Sư phụ này của cô, chỉ số thông minh còn không bằng Tên Ngốc!
Tự dưng không có việc gì lại gây khó dễ Yêu Nghiệt làm gì, bị sét đánh rồi, trách ai?
Nhưng cũng phải nói, không biết Lão Cửu nhà cô làm thế nào mà sét lại dẫn tới chỗ lão già mất nết được nhỉ?
Đậu Đậu nhìn Yêu Nghiệt, mắt Yêu Nghiệt sáng quắc nhìn chằm chằm váy đuôi cá của cô… Cô chỉ mang tất chân, cô chỉ mang tất chân!
Đậu Đậu âm thầm nhéo thắt lưng hắn, “Nhìn gì đó?”
“Ặc... Không có gì.”
Yêu Nghiệt hoàn hồn, đã lâu rồi hắn không có loại phản ứng ngây thơ như thiếu niên này.
Nhưng nghĩ đến dưới váy cô chỉ mang tất chân, liền không khống chế được mắt nhìn.
Chỉ mang tất chân...
Sẽ có gió thổi qua nhỉ? Lại là lưới, nhích tới nhích lui cọ xát, có phải nơi đó đã biến thành màu tường vi xinh đẹp?
Yêu Nghiệt vừa hoàn hồn, lại bắt đầu ngẩn người, ý niệm thượng vàng hạ cám trong đầu điên cuồng nảy sinh.
Đậu Đậu nhìn là biết, giúp hắn lật đầu lại, quát, “Quay qua! Nhìn ngoài cửa sổ!”
Yết hầu Yêu Nghiệt lên xuống, ngoan ngoãn nhìn ngoài cửa sổ.
Ầm ĩ một hồi, Đậu Đậu quên mất hỏi hắn làm thế nào dẫn sét đến người lão già mất nết. Nhưng nghĩ cũng biết, hắn là con Long Vương, Long Vương chuyên quản chuyện mưa gió sấm sét, cho dù không đồng ý bọn họ bái thiên địa nhưng sét đánh xuống cũng không muốn đánh chết hắn.
Đậu Đậu nghĩ rõ những điều này, cả đoạn đường đều giữ mặt Yêu Nghiệt, phòng hắn nhìn sang bên này, lại nghĩ đến tất đen gì gì đó.
Rất nhanh đã đến nhà thờ, diện tích nhà thờ rất rộng, kiến trúc màu trắng nguy nga to lớn, lại mang theo phong cách cung đình phương Tây. Trên mặt cỏ đã bố trí không ít ghế ngồi, phục vụ đã bắt đầu bưng rượu đặt đồ ăn. Nghe nói nhà thờ này rất quy cách, trừ phi hai người kết hôn đã có một người làm lễ rửa tội trong giáo, nếu không tuyệt đối không chịu nhận hôn lễ.
Tất nhiên cô không tin, Yêu Nghiệt càng không tin.
Cho nên bọn họ có thể xuất hiện trong này, không thể không nói là dựa vào mặt mũi của Cố gia.
Các khách mời ngồi bên trong giáo đường, phía trước là một loạt người có uy tín danh dự ở Đế Đô. Tứ đại gia tộc không nói, còn có không ít quan chức chính phủ đã tới, sau là mấy nhà Vương Tôn Lưu Tô Đổng, Susan cũng đưa Tiểu Bạch và Trương Khải Bình đến.
Yêu Nghiệt và Đậu Đậu cùng xuống xe, Cố Thanh Vân đi tới.
Nhạc hôn lễ vang lên. Mọi người vào chỗ, phù rể Lăng Đầu Thanh cùng phù dâu Hà Chính Trực đã sớm đứng hai bên khách mời.
/1918
|