Đậu Đậu hiểu rõ, nhưng ngoài miệng lại nói, “À, sau đó thì sao?”
“Sau đó? Bà ta là đến tìm con đó! Thư chiến cũng đã gửi, không nghênh chiến khác nào nhận thua!”
“... Không phải người đến khởi binh vấn tội sao?”
“Kim Đậu Đậu!”
Lão già mất nết quả thật bị đồ đệ bất hiếu này làm tức chết, “Con có thể có chút tâm lý hơn thua không? Sống thành cái đức hạnh này còn chưa tính, bây giờ người ta sắp tìm tới cửa mà con còn ở đây đùa với ta hả?”
“Vậy người muốn thế nào? Để con quay về với cái thân thể kia lần nữa sao?”
Lão già mất nết cứng họng, Đậu Đậu tiếp tục nói, “Sư phụ, người biết rõ bây giờ con không đánh lại sư thái Bạch Chỉ. Hơn nữa, dù con có đánh được thì con cũng không phải Kim Đậu Đậu kia!”
“Vậy… vậy phải làm sao bây giờ?”
Đậu Đậu, “...”
Được lắm, là do ông không nghĩ ra cách nên mới đến đây tìm cô đây mà!
Đúng là tác phong của sư phụ.
Trong một mảnh trầm mặc, Yêu Nghiệt hắng giọng nói, “Nhận thua, để bà ta đưa yêu cầu.”
Dù sao mục đích cuối cùng của sư thái Bạch Chỉ là Thiên Vấn, mà Thiên Vấn đã sớm nhận Đậu Đậu làm chủ rồi. Cho dù núi Đạo Vương nhận thua thì sư thái Bạch Chỉ cũng đừng mơ lấy được thứ bà muốn.
Khó có được lần Đậu Đậu hiểu ý Yêu Nghiệt, gật đầu chấp nhận, “Đúng! Nhận thua! Nhận thua cũng không mất gì. Bà ta muốn núi Đạo Vương đồng ý một vài điều kiện thì cũng không phải yêu cầu quá phận.”
Lão già mất nết muốn khóc, “Đậu Đậu à, đầu con bị cửa kẹp rồi sao? Trước kia con có bao giờ chịu nhận thua đâu!”
Đậu Đậu giật giật khóe miệng, “Đồ đệ của người trước kia cũng không nuôi hồ ly đâu.”
Lão già mất nết nghe vậy sửng sốt, “Lời này của con là ý gì?”
Đậu Đậu cười gượng hai tiếng, “Không có gì không có gì, con chỉ thuận miệng nói vậy thôi.”
“Thuận miệng nói? Ta nói cho con nghe! Đừng tưởng là ta không biết ai làm bậy! Nếu không phải hắn, các sư huynh đệ con cũng sẽ không bị hồ yêu…”
Lão già mất nết nói tới đây thì dừng lại, nuốt câu còn lại về, nhưng mặt đã nghẹn thành màu gan heo.
Biểu tình của Yêu Nghiệt phải nói rất đắc ý!
Nói đi! Ông nói đi! Trước mặt Lạc Lê nói hết chuyện xấu của núi Đạo Vương ra đi!
Đương nhiên lão già mất nết cũng ý thức được điều ấy, thấy biểu tình của Yêu Nghiệt thì càng nghiến răng nghiến lợi.
Sao ông có thể nói chứ?
Đương nhiên không!
Lạc Lê trừng mắt nhìn ba người ra ám hiệu, khó hiểu hỏi, “Không đến mức bị hồ yêu làm gì?”
Lão già mất nết cười gượng hai tiếng, xua tay, “Không có gì, ha ha, không có gì!”
Chuyện núi Đạo Vương bị hồ yêu cướp sạch, tuyệt đối không thể để người khác biết, nếu không một đời anh danh của ông sẽ bị hủy hết trong tay đám đồ đệ!
Yêu Nghiệt nhìn thấu tâm tư lão già mất nết, cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ đợi đến hội trao đổi bắt yêu, thanh danh một đời của ông ta nhất định sẽ bị hủy!
Chuyện tốt như vậy, vẫn phải tự mình đi xem mới được. Hơn nữa, hắn cũng biết vợ hắn muốn đi, vì thế hắn hắng giọng, đưa ra chủ ý.
“Sau đó? Bà ta là đến tìm con đó! Thư chiến cũng đã gửi, không nghênh chiến khác nào nhận thua!”
“... Không phải người đến khởi binh vấn tội sao?”
“Kim Đậu Đậu!”
Lão già mất nết quả thật bị đồ đệ bất hiếu này làm tức chết, “Con có thể có chút tâm lý hơn thua không? Sống thành cái đức hạnh này còn chưa tính, bây giờ người ta sắp tìm tới cửa mà con còn ở đây đùa với ta hả?”
“Vậy người muốn thế nào? Để con quay về với cái thân thể kia lần nữa sao?”
Lão già mất nết cứng họng, Đậu Đậu tiếp tục nói, “Sư phụ, người biết rõ bây giờ con không đánh lại sư thái Bạch Chỉ. Hơn nữa, dù con có đánh được thì con cũng không phải Kim Đậu Đậu kia!”
“Vậy… vậy phải làm sao bây giờ?”
Đậu Đậu, “...”
Được lắm, là do ông không nghĩ ra cách nên mới đến đây tìm cô đây mà!
Đúng là tác phong của sư phụ.
Trong một mảnh trầm mặc, Yêu Nghiệt hắng giọng nói, “Nhận thua, để bà ta đưa yêu cầu.”
Dù sao mục đích cuối cùng của sư thái Bạch Chỉ là Thiên Vấn, mà Thiên Vấn đã sớm nhận Đậu Đậu làm chủ rồi. Cho dù núi Đạo Vương nhận thua thì sư thái Bạch Chỉ cũng đừng mơ lấy được thứ bà muốn.
Khó có được lần Đậu Đậu hiểu ý Yêu Nghiệt, gật đầu chấp nhận, “Đúng! Nhận thua! Nhận thua cũng không mất gì. Bà ta muốn núi Đạo Vương đồng ý một vài điều kiện thì cũng không phải yêu cầu quá phận.”
Lão già mất nết muốn khóc, “Đậu Đậu à, đầu con bị cửa kẹp rồi sao? Trước kia con có bao giờ chịu nhận thua đâu!”
Đậu Đậu giật giật khóe miệng, “Đồ đệ của người trước kia cũng không nuôi hồ ly đâu.”
Lão già mất nết nghe vậy sửng sốt, “Lời này của con là ý gì?”
Đậu Đậu cười gượng hai tiếng, “Không có gì không có gì, con chỉ thuận miệng nói vậy thôi.”
“Thuận miệng nói? Ta nói cho con nghe! Đừng tưởng là ta không biết ai làm bậy! Nếu không phải hắn, các sư huynh đệ con cũng sẽ không bị hồ yêu…”
Lão già mất nết nói tới đây thì dừng lại, nuốt câu còn lại về, nhưng mặt đã nghẹn thành màu gan heo.
Biểu tình của Yêu Nghiệt phải nói rất đắc ý!
Nói đi! Ông nói đi! Trước mặt Lạc Lê nói hết chuyện xấu của núi Đạo Vương ra đi!
Đương nhiên lão già mất nết cũng ý thức được điều ấy, thấy biểu tình của Yêu Nghiệt thì càng nghiến răng nghiến lợi.
Sao ông có thể nói chứ?
Đương nhiên không!
Lạc Lê trừng mắt nhìn ba người ra ám hiệu, khó hiểu hỏi, “Không đến mức bị hồ yêu làm gì?”
Lão già mất nết cười gượng hai tiếng, xua tay, “Không có gì, ha ha, không có gì!”
Chuyện núi Đạo Vương bị hồ yêu cướp sạch, tuyệt đối không thể để người khác biết, nếu không một đời anh danh của ông sẽ bị hủy hết trong tay đám đồ đệ!
Yêu Nghiệt nhìn thấu tâm tư lão già mất nết, cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ đợi đến hội trao đổi bắt yêu, thanh danh một đời của ông ta nhất định sẽ bị hủy!
Chuyện tốt như vậy, vẫn phải tự mình đi xem mới được. Hơn nữa, hắn cũng biết vợ hắn muốn đi, vì thế hắn hắng giọng, đưa ra chủ ý.
/1918
|