Đại sư Vân Tung cũng ngầm đồng ý rồi, không chết tâm thì còn cách nào?
Lạc Lê khẽ gật đầu với Đậu Đậu, đứng lên đi ra ngoài. Lúc này hắn đã có thể hoàn toàn buông xuống rồi...
Đậu Đậu cũng không biết sư phụ cô đã ngầm đồng ý, bởi vì… ông ngầm đồng ý hay không đồng ý cũng giống nhau! Cô cũng không vì ông không đồng ý mà không gả được phải không?
Cho nên ý kiến của lão già mất nết không quan trọng. Nhưng mà! Quà tân hôn lão già mất nết mang đến lại quan trọng!
Đậu Đậu lên lầu, bước chân quá lớn động đến chỗ đau ở thắt lưng, đứng lại nghỉ hồi lâu, thuận tiện chất vấn Yêu Nghiệt, “Vì sao không có thang máy?”
Yêu Nghiệt co rút khóe miệng, sờ mũi cười gượng đi tới ôm cô lên, lúc này mới trả lời vấn đề của cô.
“Bởi vì anh là thang máy.”
Đậu Đậu, “...”
Cô không muốn nói chuyện, cô muốn im lặng… Hắn không chỉ là thang máy, hắn còn là đầu sỏ gây nên tội đây này!
Yêu Nghiệt cười, đặt cô trước cửa phòng đồ chơi. Trong phòng đồ chơi, một lão hai tiểu đang chơi, khụ, chủ yếu là lão già mất nết cùng Viên Viên chơi, còn Biển Biển… ở bên cạnh quan sát.
Biểu tình trên mặt có thể hình dung bằng ba chữ ------ Ha ha ha!
Anh xem, bé con IQ bùng nổ quá cũng không tốt ------ Bé nhìn ai cũng cảm thấy là Tên Ngốc!
Ánh mắt Biển Biển nhìn lão già mất nết, tuyệt đối là khinh thường!
Nhưng lão già mất nết không tự giác được, ngồi ở thảm làm người mẫu, không nhúc nhích để Viên Viên giúp ông chải tóc mì tôm, chải xong lại nắm tóc tết thành bím.
Viên Viên chưa từng thấy tóc trắng, bàn tay béo mập vòng qua vòng lại trên tóc lão già mất nết, chăm chỉ cần mẫn, nghịch không biết mệt!
Ngay cả búp bê lão già mất nết mang đến cũng vứt một bên!
Lão già mất nết cúi đầu để Viên Viên nghịch tóc ông, còn dùng ánh mắt tỉ mỉ đảo qua đảo lại nhìn hai đứa nhỏ, giống như có chủ ý xấu “Hai đứa nhỏ này lừa đứa nào cũng khó hay là lừa cả hai đi”.
Vì thế ánh mắt của Biển Biển ----- Càng thêm khinh thường.
Lúc trước bé cảm thấy mẹ bé ngốc từ trong xương, nhưng giờ thấy lão già này, mới biết hoàn toàn không phải!
Mẹ bé tuyệt đối là do lão già này dạy ngốc!
Đúng, còn có Tên Ngốc ở nhà đối diện!
Sư phụ ngốc, sư điệt ngốc, sư huynh sư đệ chỉ biết trồng hoa chơi trò chơi. Hoàn cảnh sống ác liệt như vậy mẹ bé có thể không ngốc sao?
Ánh mắt Biển Biển nhìn Đậu Đậu mang theo chút đồng tình, đồng tình làm Đậu Đậu ngơ luôn.
“Này, con anh vừa nhìn em.”
“Anh biết.”
“Ánh mắt đó của nó là ý gì?”
“... Ánh mắt đồng tình.”
Đậu Đậu, “...”
“Sư phụ, quà tân hôn của con đâu?”
Lão già mất nết co rút khóe miệng, “Chậc, thật không lễ phép!”
Mở miệng là đòi quà? Vô sỉ như vậy nhất định không phải đồ đệ ông! Đều do con Xà yêu kia làm hại!
Lạc Lê khẽ gật đầu với Đậu Đậu, đứng lên đi ra ngoài. Lúc này hắn đã có thể hoàn toàn buông xuống rồi...
Đậu Đậu cũng không biết sư phụ cô đã ngầm đồng ý, bởi vì… ông ngầm đồng ý hay không đồng ý cũng giống nhau! Cô cũng không vì ông không đồng ý mà không gả được phải không?
Cho nên ý kiến của lão già mất nết không quan trọng. Nhưng mà! Quà tân hôn lão già mất nết mang đến lại quan trọng!
Đậu Đậu lên lầu, bước chân quá lớn động đến chỗ đau ở thắt lưng, đứng lại nghỉ hồi lâu, thuận tiện chất vấn Yêu Nghiệt, “Vì sao không có thang máy?”
Yêu Nghiệt co rút khóe miệng, sờ mũi cười gượng đi tới ôm cô lên, lúc này mới trả lời vấn đề của cô.
“Bởi vì anh là thang máy.”
Đậu Đậu, “...”
Cô không muốn nói chuyện, cô muốn im lặng… Hắn không chỉ là thang máy, hắn còn là đầu sỏ gây nên tội đây này!
Yêu Nghiệt cười, đặt cô trước cửa phòng đồ chơi. Trong phòng đồ chơi, một lão hai tiểu đang chơi, khụ, chủ yếu là lão già mất nết cùng Viên Viên chơi, còn Biển Biển… ở bên cạnh quan sát.
Biểu tình trên mặt có thể hình dung bằng ba chữ ------ Ha ha ha!
Anh xem, bé con IQ bùng nổ quá cũng không tốt ------ Bé nhìn ai cũng cảm thấy là Tên Ngốc!
Ánh mắt Biển Biển nhìn lão già mất nết, tuyệt đối là khinh thường!
Nhưng lão già mất nết không tự giác được, ngồi ở thảm làm người mẫu, không nhúc nhích để Viên Viên giúp ông chải tóc mì tôm, chải xong lại nắm tóc tết thành bím.
Viên Viên chưa từng thấy tóc trắng, bàn tay béo mập vòng qua vòng lại trên tóc lão già mất nết, chăm chỉ cần mẫn, nghịch không biết mệt!
Ngay cả búp bê lão già mất nết mang đến cũng vứt một bên!
Lão già mất nết cúi đầu để Viên Viên nghịch tóc ông, còn dùng ánh mắt tỉ mỉ đảo qua đảo lại nhìn hai đứa nhỏ, giống như có chủ ý xấu “Hai đứa nhỏ này lừa đứa nào cũng khó hay là lừa cả hai đi”.
Vì thế ánh mắt của Biển Biển ----- Càng thêm khinh thường.
Lúc trước bé cảm thấy mẹ bé ngốc từ trong xương, nhưng giờ thấy lão già này, mới biết hoàn toàn không phải!
Mẹ bé tuyệt đối là do lão già này dạy ngốc!
Đúng, còn có Tên Ngốc ở nhà đối diện!
Sư phụ ngốc, sư điệt ngốc, sư huynh sư đệ chỉ biết trồng hoa chơi trò chơi. Hoàn cảnh sống ác liệt như vậy mẹ bé có thể không ngốc sao?
Ánh mắt Biển Biển nhìn Đậu Đậu mang theo chút đồng tình, đồng tình làm Đậu Đậu ngơ luôn.
“Này, con anh vừa nhìn em.”
“Anh biết.”
“Ánh mắt đó của nó là ý gì?”
“... Ánh mắt đồng tình.”
Đậu Đậu, “...”
“Sư phụ, quà tân hôn của con đâu?”
Lão già mất nết co rút khóe miệng, “Chậc, thật không lễ phép!”
Mở miệng là đòi quà? Vô sỉ như vậy nhất định không phải đồ đệ ông! Đều do con Xà yêu kia làm hại!
/1918
|