Có ai nói cho cô biết, một bé trai vì ăn mà khóc nhè phải dỗ thế nào không?
Hà Chính Trực sốt ruột, thấy Ly Tử An còn khóc mãi không yên, ánh mắt còn không tha nhìn kem của mình thì cắn một ngụm thật to, sau đó đưa cho Ly Tử An, “Đừng khóc! Kem của tôi cho cậu ăn được chưa, này, ăn đi!”
Ly Tử An cầm kem mỉm cười, cúi đầu hôn má Hà Chính Trực một cái, “Cảm ơn chị Y Y, muah!”
Hà Chính Trực, “...”
Tiếp nữa thoáng nhìn hai người đứng ở chỗ rẽ liền luống cuống tay chân đứng lên.
Là Diệp Tinh Thần!
Không phải anh ấy đã thấy được chứ?
Làm sao đây làm sao đây, anh sẽ không hiểu lầm chứ?
Hà Chính Trực vội vàng chạy về phía bên đó, nhưng Diệp Tinh Thần đã quay đầu đi mất, chỉ để lại Tên Ngốc đứng tại chỗ, thở dài, “Haiz... Đây là số mệnh mà!”
Hà Chính Trực vội vàng chạy tới, “Anh ấy đâu? Anh ấy đi đâu rồi?”
Tên Ngốc chỉ chỗ đỗ xe cách đó không xa, “Bây giờ chị cố chạy theo còn kịp, nhưng em khuyên chị, anh em là người không được tự nhiên, hiểu lầm này nếu không giải thích rõ… Này sao chị cũng không nghe em nói xong đã!”
Hà Chính Trực xua tay, chạy như gió, hai ba bước đã không thấy người đâu.
Tên Ngốc dùng tốc độ chạy trăm mét đến cạnh Ly Tử An… Cậu phải cản Ly Tử An, tranh thủ thời gian cho anh cậu và chị Hà!
Ly Tử An vừa thấy Hà chính Trực đuổi theo Diệp Tinh Thần liền giận, hai ba miếng ăn xong kem, vừa muốn dùng thần lực đã bị Tên Ngốc giữ lại.
“Nếu cậu không muốn mọi người hoảng sợ thì đi theo tôi.”
Ly Tử An hừ một tiếng, động tác nhướn mi giống hệt Yêu Nghiệt, nhưng kiêu ngạo hơn một chút, “Hoảng sợ? Đó là gì? Có ăn được không?”
Xong đẩy tay Tên Ngốc đang giữ trên vai mình ra rồi vứt đi thật xa, vỗ vỗ tay, lững thững biến mất.
Quần chúng há mồm trợn mắt. Bọn họ nhìn chằm chằm Tên Ngốc bay thật xa thật vất vả mới rơi xuống mà không thể tin được một màn trước mắt.
Trời ạ! Mau tới nói cho bọn họ đây không phải sự thật!
“Mọi người không cần sợ, đây không phải thật!” Tên Ngốc không bị thương, chạy tới trấn an quần chúng.
Tên Ngốc khẽ cắn môi, nhảy lên bức tượng gần đấy, “Nếu mọi người không tin thì tôi chỉ có thể làm mọi người quên đi thôi! Phải biết rằng là do mọi người ép tôi đấy!”
Quần chúng nháy mắt im lặng, sau đó cầm di động, đều nhằm về phía Tên Ngốc.
Tên Ngốc đứng trên tượng, hít sâu một hơi, cẩn thận nhớ lại công pháp xóa trí nhớ của núi Đạo Vương, rồi đánh ra năm quyền như đánh thái cực, hai tay đẩy một cái, “Tiêu!”
Hà Chính Trực sốt ruột, thấy Ly Tử An còn khóc mãi không yên, ánh mắt còn không tha nhìn kem của mình thì cắn một ngụm thật to, sau đó đưa cho Ly Tử An, “Đừng khóc! Kem của tôi cho cậu ăn được chưa, này, ăn đi!”
Ly Tử An cầm kem mỉm cười, cúi đầu hôn má Hà Chính Trực một cái, “Cảm ơn chị Y Y, muah!”
Hà Chính Trực, “...”
Tiếp nữa thoáng nhìn hai người đứng ở chỗ rẽ liền luống cuống tay chân đứng lên.
Là Diệp Tinh Thần!
Không phải anh ấy đã thấy được chứ?
Làm sao đây làm sao đây, anh sẽ không hiểu lầm chứ?
Hà Chính Trực vội vàng chạy về phía bên đó, nhưng Diệp Tinh Thần đã quay đầu đi mất, chỉ để lại Tên Ngốc đứng tại chỗ, thở dài, “Haiz... Đây là số mệnh mà!”
Hà Chính Trực vội vàng chạy tới, “Anh ấy đâu? Anh ấy đi đâu rồi?”
Tên Ngốc chỉ chỗ đỗ xe cách đó không xa, “Bây giờ chị cố chạy theo còn kịp, nhưng em khuyên chị, anh em là người không được tự nhiên, hiểu lầm này nếu không giải thích rõ… Này sao chị cũng không nghe em nói xong đã!”
Hà Chính Trực xua tay, chạy như gió, hai ba bước đã không thấy người đâu.
Tên Ngốc dùng tốc độ chạy trăm mét đến cạnh Ly Tử An… Cậu phải cản Ly Tử An, tranh thủ thời gian cho anh cậu và chị Hà!
Ly Tử An vừa thấy Hà chính Trực đuổi theo Diệp Tinh Thần liền giận, hai ba miếng ăn xong kem, vừa muốn dùng thần lực đã bị Tên Ngốc giữ lại.
“Nếu cậu không muốn mọi người hoảng sợ thì đi theo tôi.”
Ly Tử An hừ một tiếng, động tác nhướn mi giống hệt Yêu Nghiệt, nhưng kiêu ngạo hơn một chút, “Hoảng sợ? Đó là gì? Có ăn được không?”
Xong đẩy tay Tên Ngốc đang giữ trên vai mình ra rồi vứt đi thật xa, vỗ vỗ tay, lững thững biến mất.
Quần chúng há mồm trợn mắt. Bọn họ nhìn chằm chằm Tên Ngốc bay thật xa thật vất vả mới rơi xuống mà không thể tin được một màn trước mắt.
Trời ạ! Mau tới nói cho bọn họ đây không phải sự thật!
“Mọi người không cần sợ, đây không phải thật!” Tên Ngốc không bị thương, chạy tới trấn an quần chúng.
Tên Ngốc khẽ cắn môi, nhảy lên bức tượng gần đấy, “Nếu mọi người không tin thì tôi chỉ có thể làm mọi người quên đi thôi! Phải biết rằng là do mọi người ép tôi đấy!”
Quần chúng nháy mắt im lặng, sau đó cầm di động, đều nhằm về phía Tên Ngốc.
Tên Ngốc đứng trên tượng, hít sâu một hơi, cẩn thận nhớ lại công pháp xóa trí nhớ của núi Đạo Vương, rồi đánh ra năm quyền như đánh thái cực, hai tay đẩy một cái, “Tiêu!”
/1918
|