Ly Tử An không phải đèn cạn dầu. Nếu cậu thật sự nổi lên tâm tư muốn đối nghịch với Diệp Tinh Thần thì Diệp Tinh Thần sẽ không thể sống tốt. Cho nên bọn họ phải nhanh chóng chạy tới địa chỉ Tên Ngốc cung cấp tiếp viện thôi.
Trong nhà để xe của khu vui chơi Thế Kỷ, Ly Tử An còn tới trước Diệp Tinh Thần, nhưng mà cậu đợi một lúc mà Diệp Tinh Thần và Hà Chính Trực vẫn chưa đến. Vì thế bắt đầu hoài nghi IQ của mình, nghĩ có phải cậu đã bỏ lỡ gì rồi không.
Không!
Cái người gọi là Diệp Tinh Thần kia chạy đi, chẳng lẽ không phải lái xe đi sao?
Nhưng mà không phải, Diệp Tinh Thần xoay người đi, cứ đi cứ đi, hi vọng Hà Chính Trực có thể đuổi theo. Lúc anh quay đi thoáng thấy cô chạy qua bên này, có phải là muốn đến giải thích không?
Vì thế anh ôm hi vọng như vậy, bước đi càng ngày càng chậm, cũng không đi đến nhà để xe.
Cho nên sao Ly Tử An có thể đợi được Diệp Tinh Thần để cảnh cáo chứ?
Vì thế cậu chờ một lát, chờ được Tên Ngốc, chờ được anh trai chị dâu, nhưng cũng không chờ được Diệp Tinh Thần!
Trong nhà để xe im lặng, Ly Tử An ngồi trên xe Diệp Tinh Thần nghiến răng nghiến lợi nhìn Tên Ngốc, “Anh cậu đâu?”
Tên Ngốc nhún vai, biểu tình vô tội, “Sao tôi biết được!”
Kết quả là đôi vợ chồng vừa mới cưới nhìn này nhìn kia, nhất thời chưa hiểu được chuyện gì xảy ra.
“Tinh Trạch, không phải cậu bảo tôi đến cứu mạng sao? Mạng đâu?”
Đậu Đậu sợ Diệp Tinh Thần đã gặp nạn nên hỏi uyển chuyển và cẩn thận, Tên Ngốc nghe xong co rút khóe miệng, lắc đầu nói, “Không biết.”
Yêu Nghiệt không nói chuyện, vì thế người và không phải người mắt to trừng mắt nhỏ.
Ước chừng qua năm phút đồng hồ, cửa nhà để xe truyền đến tiếng chạy, còn có tiếng thở hổn hển.
Vừa nghe đã biết là Hà Chính Trực!
Ly Tử An nhảy trên xe xuống, “Chị Y Y, em ở đây!”
Hà Chính Trực liếc cậu một cái, ánh mắt dừng trên xe Diệp Tinh Thần. Diệp Tinh Thần không ở đây, nếu anh ở gara thì lúc này đã sớm lái xe đi, không có khả năng thờ ơ nhìn Ly Tử An ngồi trên xe mình.
Hà Chính Trực cho ra kết luận, sau đó nghiêng đầu, chạy ra khỏi gara.
Ly Tử An đợi N lâu không vui, đuổi theo xua tay trước mặt Hà Chính Trực, “Chị Y Y, em ở đây mà, ở đây!”
Hà Chính Trực bắt đầu bực, “Tôi thấy rồi, tránh ra, tránh ra, đừng cản đường tôi!”
Ly Tử An bị mắng có chút uất ức, bẹt miệng, không tránh mà còn nắm góc áo Hà Chính Trực, “Chị Y Y, chị sao vậy, sao lại giận? Chị đừng giận, chúng ta cùng chơi đi!”
Hà Chính Trực, “....”
Đậu Đậu, “...”
Sau đó liếc nhìn Yêu Nghiệt một cái: Giả vô tội giả nai, không hổ là anh em ruột!
Yêu Nghiệt ha ha cười gượng hai tiếng, làm bộ không nghe thấy gì. Kỳ thật, hắn đối với việc làm của Ly Tử An hoàn toàn tán thành. Bởi vì chuyện tán gái cưới vợ vốn phải tự mình phát huy. Mềm không được thì cứng, cái gì dùng được thì dùng!
Cửu Châu có một vĩ lãnh đạo đã từng nói, không quan tâm mèo trắng hay mèo đen, bắt được chuột chính là mèo tốt!
Trong nhà để xe của khu vui chơi Thế Kỷ, Ly Tử An còn tới trước Diệp Tinh Thần, nhưng mà cậu đợi một lúc mà Diệp Tinh Thần và Hà Chính Trực vẫn chưa đến. Vì thế bắt đầu hoài nghi IQ của mình, nghĩ có phải cậu đã bỏ lỡ gì rồi không.
Không!
Cái người gọi là Diệp Tinh Thần kia chạy đi, chẳng lẽ không phải lái xe đi sao?
Nhưng mà không phải, Diệp Tinh Thần xoay người đi, cứ đi cứ đi, hi vọng Hà Chính Trực có thể đuổi theo. Lúc anh quay đi thoáng thấy cô chạy qua bên này, có phải là muốn đến giải thích không?
Vì thế anh ôm hi vọng như vậy, bước đi càng ngày càng chậm, cũng không đi đến nhà để xe.
Cho nên sao Ly Tử An có thể đợi được Diệp Tinh Thần để cảnh cáo chứ?
Vì thế cậu chờ một lát, chờ được Tên Ngốc, chờ được anh trai chị dâu, nhưng cũng không chờ được Diệp Tinh Thần!
Trong nhà để xe im lặng, Ly Tử An ngồi trên xe Diệp Tinh Thần nghiến răng nghiến lợi nhìn Tên Ngốc, “Anh cậu đâu?”
Tên Ngốc nhún vai, biểu tình vô tội, “Sao tôi biết được!”
Kết quả là đôi vợ chồng vừa mới cưới nhìn này nhìn kia, nhất thời chưa hiểu được chuyện gì xảy ra.
“Tinh Trạch, không phải cậu bảo tôi đến cứu mạng sao? Mạng đâu?”
Đậu Đậu sợ Diệp Tinh Thần đã gặp nạn nên hỏi uyển chuyển và cẩn thận, Tên Ngốc nghe xong co rút khóe miệng, lắc đầu nói, “Không biết.”
Yêu Nghiệt không nói chuyện, vì thế người và không phải người mắt to trừng mắt nhỏ.
Ước chừng qua năm phút đồng hồ, cửa nhà để xe truyền đến tiếng chạy, còn có tiếng thở hổn hển.
Vừa nghe đã biết là Hà Chính Trực!
Ly Tử An nhảy trên xe xuống, “Chị Y Y, em ở đây!”
Hà Chính Trực liếc cậu một cái, ánh mắt dừng trên xe Diệp Tinh Thần. Diệp Tinh Thần không ở đây, nếu anh ở gara thì lúc này đã sớm lái xe đi, không có khả năng thờ ơ nhìn Ly Tử An ngồi trên xe mình.
Hà Chính Trực cho ra kết luận, sau đó nghiêng đầu, chạy ra khỏi gara.
Ly Tử An đợi N lâu không vui, đuổi theo xua tay trước mặt Hà Chính Trực, “Chị Y Y, em ở đây mà, ở đây!”
Hà Chính Trực bắt đầu bực, “Tôi thấy rồi, tránh ra, tránh ra, đừng cản đường tôi!”
Ly Tử An bị mắng có chút uất ức, bẹt miệng, không tránh mà còn nắm góc áo Hà Chính Trực, “Chị Y Y, chị sao vậy, sao lại giận? Chị đừng giận, chúng ta cùng chơi đi!”
Hà Chính Trực, “....”
Đậu Đậu, “...”
Sau đó liếc nhìn Yêu Nghiệt một cái: Giả vô tội giả nai, không hổ là anh em ruột!
Yêu Nghiệt ha ha cười gượng hai tiếng, làm bộ không nghe thấy gì. Kỳ thật, hắn đối với việc làm của Ly Tử An hoàn toàn tán thành. Bởi vì chuyện tán gái cưới vợ vốn phải tự mình phát huy. Mềm không được thì cứng, cái gì dùng được thì dùng!
Cửu Châu có một vĩ lãnh đạo đã từng nói, không quan tâm mèo trắng hay mèo đen, bắt được chuột chính là mèo tốt!
/1918
|