Kết quả là ngoại trừ Ly Tử An tự mình đau thương ra thì những người còn lại đều rất vui vẻ.
Yêu Nghiệt dù sao cũng là anh em ruột với cậu, nên trước khi dẫn vợ đi còn vỗ vỗ vai cậu, “Tương lai còn dài.”
Để Diệp Tinh Thần quên chuyện này đi là hắn và vợ cùng nhau quyết định. Nhưng xuất phát điểm của bọn họ tuyệt đối không giống nhau. Vợ hắn quyết định làm vậy là vì cảm thấy người không biết thì không sợ gì, muốn để Diệp Tinh Thần đừng suy tư đến việc mà anh ta không thể nhúng tay, vui vẻ sống cuộc đời còn lại với Hà Chính Trực. Nhưng hắn lại không giống vậy, hắn lo lắng Diệp Tinh Thần chó cùng rứt dậu lôi Hà Chính Trực cùng nhau đi tu đạo.
Đến lúc đó em trai ngốc nhà mình phải làm sao?
Cho nên, vì hạnh phúc cả đời của em trai ngốc nhà mình, hai người này bắt buộc phải đi theo kịch bản đã sắp sẵn của sinh mệnh.
Không phải tất cả mọi người đều có thể duyên định ba đời duyên định mãi mãi, có thể có một mối tình duyên trọn vẹn một kiếp đã là tốt lắm rồi.
Đương nhiên Tiểu Thập cũng sẽ hiểu.
Nó vẫn chưa trưởng thành mà! Một con rồng đang ở độ tuổi vị thành niên, muốn cái gì gọi là gạo nấu thành cơm về căn bản là không thể nào! Cho nên kiếp này nó vẫn cứ yên lặng làm người xem, làm bóng đèn là được rồi.
Ly Tử An rõ ràng cũng hiểu rõ điều này, thở dài, đi cùng Yêu Nghiệt và Đậu Đậu rời khỏi nơi đau thương.
Anh cậu nói không sai, tương lai còn dài.
Cậu có sinh mệnh dài lâu, cũng có đầy đủ lòng nhẫn nại, chẳng qua chỉ là một kiếp mà thôi, nhìn về tương lai, người thắng nhất định sẽ là cậu. Đến lúc đó, cậu sẽ đuổi theo trước khi cái gọi là trời định của cô ấy xuất hiện, triệt để cắt đứt con đường làm người của cô ấy.
Ly Tử An tìm thấy phương hướng cuộc đời của bản thân mình, Tên Ngốc trái lại lại trợn mắt há mồm. Cái thứ này không phải là nhất quyết muốn bám lấy chị Hà hay sao? Sao tự dưng lại ngoan ngoan yên lặng như vậy? Cậu ta từ bỏ rồi? Cậu ta không dễ dàng gì từ bỏ như thế đúng không?
“Tinh Trạch, anh đưa Giai Y về nhà trước, em tự về… Xe của em bị làm sao thế?”
Trên vỏ xe chiếc Ferrari màu đỏ lửa có một vết lõm to bằng một cái bát, hình như bị đồ vật gì đó từ trên cao rơi xuống đập trúng.
Nhưng mà không thể nào! Loại xe này nào có dễ bị đập hỏng như vậy?
Diệp Tinh Trạch nhìn theo ánh mắt của Diệp Tinh Thần, khóe miệng giật mạnh bắt đầu tìm cớ, tìm cả lúc lâu vẫn chưa tìm được, lặng lẽ nhìn cánh cửa qua vai của anh cậu, “Ấy, sao cậu lại quay lại đây?”
Diệp Tinh Thần vẫn tưởng rằng đó là cái tên tình địch không biết trời cao đất dày là gì, quay đầu lại nhìn một cái, không thấy gì cả. Ý thức được Tên Ngốc cố ý lòe anh, lại quay đầu lại lần nữa, Tên Ngốc đã ngồi trên xe. Nóc xe màu đỏ lửa đã “khôi phục”, bằng phẳng bóng loáng, giống y hệt với tình trạng ban đầu.
“Chiếc xe này…”
Diệp Tinh Thần vẫn là không nhịn được hỏi, Tên Ngốc vừa nghe đã lập tức giả vờ ngốc, “Chiếc xe này làm sao?”
“… Không sao, mau đi đi. Ngày mai là thứ hai, còn phải đi học nữa đấy!”
Tên Ngốc vừa thấy bản thân dùng thuật che mắt lừa bịp qua ải, vội vàng lái xe chuồn lẹ, chỉ sợ anh cậu định thần lại lấy tay ra sờ… sờ rồi thì nhất định sẽ bị lòi đuôi ra mất!
Tên Ngốc đi rồi, Hà Chính Trực lên xe cùng Diệp Tinh Thần, gương mặt tràn đầy hạnh phúc, nhìn giống như mọi việc cuối cùng cũng có kết quả mỹ mãn.
Mà không ngờ rằng sau kiếp này, cuộc đời của cô sẽ không còn thuộc về sự quản lý của Tư Mệnh nữa rồi…
Yêu Nghiệt dù sao cũng là anh em ruột với cậu, nên trước khi dẫn vợ đi còn vỗ vỗ vai cậu, “Tương lai còn dài.”
Để Diệp Tinh Thần quên chuyện này đi là hắn và vợ cùng nhau quyết định. Nhưng xuất phát điểm của bọn họ tuyệt đối không giống nhau. Vợ hắn quyết định làm vậy là vì cảm thấy người không biết thì không sợ gì, muốn để Diệp Tinh Thần đừng suy tư đến việc mà anh ta không thể nhúng tay, vui vẻ sống cuộc đời còn lại với Hà Chính Trực. Nhưng hắn lại không giống vậy, hắn lo lắng Diệp Tinh Thần chó cùng rứt dậu lôi Hà Chính Trực cùng nhau đi tu đạo.
Đến lúc đó em trai ngốc nhà mình phải làm sao?
Cho nên, vì hạnh phúc cả đời của em trai ngốc nhà mình, hai người này bắt buộc phải đi theo kịch bản đã sắp sẵn của sinh mệnh.
Không phải tất cả mọi người đều có thể duyên định ba đời duyên định mãi mãi, có thể có một mối tình duyên trọn vẹn một kiếp đã là tốt lắm rồi.
Đương nhiên Tiểu Thập cũng sẽ hiểu.
Nó vẫn chưa trưởng thành mà! Một con rồng đang ở độ tuổi vị thành niên, muốn cái gì gọi là gạo nấu thành cơm về căn bản là không thể nào! Cho nên kiếp này nó vẫn cứ yên lặng làm người xem, làm bóng đèn là được rồi.
Ly Tử An rõ ràng cũng hiểu rõ điều này, thở dài, đi cùng Yêu Nghiệt và Đậu Đậu rời khỏi nơi đau thương.
Anh cậu nói không sai, tương lai còn dài.
Cậu có sinh mệnh dài lâu, cũng có đầy đủ lòng nhẫn nại, chẳng qua chỉ là một kiếp mà thôi, nhìn về tương lai, người thắng nhất định sẽ là cậu. Đến lúc đó, cậu sẽ đuổi theo trước khi cái gọi là trời định của cô ấy xuất hiện, triệt để cắt đứt con đường làm người của cô ấy.
Ly Tử An tìm thấy phương hướng cuộc đời của bản thân mình, Tên Ngốc trái lại lại trợn mắt há mồm. Cái thứ này không phải là nhất quyết muốn bám lấy chị Hà hay sao? Sao tự dưng lại ngoan ngoan yên lặng như vậy? Cậu ta từ bỏ rồi? Cậu ta không dễ dàng gì từ bỏ như thế đúng không?
“Tinh Trạch, anh đưa Giai Y về nhà trước, em tự về… Xe của em bị làm sao thế?”
Trên vỏ xe chiếc Ferrari màu đỏ lửa có một vết lõm to bằng một cái bát, hình như bị đồ vật gì đó từ trên cao rơi xuống đập trúng.
Nhưng mà không thể nào! Loại xe này nào có dễ bị đập hỏng như vậy?
Diệp Tinh Trạch nhìn theo ánh mắt của Diệp Tinh Thần, khóe miệng giật mạnh bắt đầu tìm cớ, tìm cả lúc lâu vẫn chưa tìm được, lặng lẽ nhìn cánh cửa qua vai của anh cậu, “Ấy, sao cậu lại quay lại đây?”
Diệp Tinh Thần vẫn tưởng rằng đó là cái tên tình địch không biết trời cao đất dày là gì, quay đầu lại nhìn một cái, không thấy gì cả. Ý thức được Tên Ngốc cố ý lòe anh, lại quay đầu lại lần nữa, Tên Ngốc đã ngồi trên xe. Nóc xe màu đỏ lửa đã “khôi phục”, bằng phẳng bóng loáng, giống y hệt với tình trạng ban đầu.
“Chiếc xe này…”
Diệp Tinh Thần vẫn là không nhịn được hỏi, Tên Ngốc vừa nghe đã lập tức giả vờ ngốc, “Chiếc xe này làm sao?”
“… Không sao, mau đi đi. Ngày mai là thứ hai, còn phải đi học nữa đấy!”
Tên Ngốc vừa thấy bản thân dùng thuật che mắt lừa bịp qua ải, vội vàng lái xe chuồn lẹ, chỉ sợ anh cậu định thần lại lấy tay ra sờ… sờ rồi thì nhất định sẽ bị lòi đuôi ra mất!
Tên Ngốc đi rồi, Hà Chính Trực lên xe cùng Diệp Tinh Thần, gương mặt tràn đầy hạnh phúc, nhìn giống như mọi việc cuối cùng cũng có kết quả mỹ mãn.
Mà không ngờ rằng sau kiếp này, cuộc đời của cô sẽ không còn thuộc về sự quản lý của Tư Mệnh nữa rồi…
/1918
|