Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Chương 1179: Gần đây mẹ đã gặp những người nào? (1)
/1918
|
Thuật yểm bùa hình nộm!
Đúng, không sai, là thủ đoạn các phi tần trong cung cổ đại thường dùng để hại người khác. Làm một con búp bê bằng vải, gắn ngày sinh tên tuổi lên, niệm những lời chú người khác nghe không hiểu, châm từng cái kim lên người con búp bê đó. Có điều những cái đó nhiều lắm cũng chỉ là để trút căm phẫn, trừ phi là phụ nữ có nhúng tay vào giới tu đạo, còn không hầu như không thể thành công được.
Cho nên…
“Gần đây mẹ đã gặp những người nào? Ngày sinh của mẹ có những người nào biết?”
Đột nhiên Đậu Đậu nghiêm túc hỏi như vậy, Sở Ngọc Bình nhất thời hơi đơ người, “Mẹ không gặp ai cả.”
“Vậy ngày sinh của mẹ?”
“Cái này lên Baike (một trang giống wiki) là có mà, tìm kiếm một lúc thì ai cũng biết.”
Đậu Đậu ngay lập tức không muốn nói thêm gì nữa, lên Baike là có sao? Sở gia không phải có chú tư Sở hay sao? Sao lại không biết đường ngăn cản viết thông tin giả vào chứ?
Có điều nói đi cũng phải nói lại, gần đây sao không thấy chú tư Sở xuất hiện nữa vậy? Chu du thiên hạ rồi sao?
Đậu Đậu phát hiện suy nghĩ của mình lệch hướng, sau đó vội vàng chấn chỉnh lại. Thấy trên tay Sở Ngọc Bình toàn vết chấm, nghĩ tới gì đó, hỏi, “Trên bụng mẹ không phải cũng có chứ?”
Sở Ngọc Bình đứng hình một lúc, sau đó gật gật đầu, “Có, trên bụng nhiều lắm, có điều bác sĩ nói có khả năng là do da bụng phát triển quá nhanh nên…”
Đậu Đậu, “…”
Trên bụng cũng có, trên bụng là nhiều nhất?
Đối phương nhằm vào đứa bé trong bụng sao? Sở Ngọc Bình đâu có đắc tội với ai?
Đậu Đậu nghĩ đi nghĩ lại cũng không nghĩ ra nguyên cơ từ đâu mà đến, lấy từ trong người ra một viên thập toàn đại bổ đan mà cô luyện hồi trước đưa cho Sở Ngọc Bình, “Mẹ ăn cái này trước đã, ăn xong sẽ không mọc nữa.”
Ăn cái này, những chấm đỏ đó sẽ biến mất, nỗ lực khiến bà ấy sảy thai trước kia của đối phương cũng sẽ phí công vô ích.
Chỉ có điều, không bắt được người này, cô thật sự không cam tâm.
Thế là cô chỉ có thể từ đáy lòng hỏi Tứ Bất Tượng. Tứ Bất Tượng rất thành khẩn nói, “Không rõ, hoàn toàn không nhìn rõ. Chủ nhân, cô hãy mắng tôi là đồ bỏ đi đi.”
Đậu Đậu: Đồ bỏ đi!
Sau đó cô nén cục tức trong lòng lại, ngồi với Sở Ngọc Bình hết buổi trưa, rồi lấy lý do phải đi học rồi đi tới Niệm Nô Kiều trước.
Thế lực phía sau Tô Thính Tuyết không điều tra ra được, bên này Sở Ngọc Bình cũng không điều tra được, giữa những chuyện này liệu có mối liên hệ gì không?
Nhưng Tô Thính Tuyết không có thù gì với Sở Ngọc Bình mà.
“Sở Ngọc Bình không đắc tội với Tô Thính Tuyết, nhưng Sở Ngọc Bình lại đắc tội với Đường Lưu Ly.”
Yêu Nghiệt đột nhiên mở miệng, chuyển hướng tay lái, rẽ tới bãi đỗ xe dưới hầm của Niệm Nô Kiều.
Đậu Đậu ngồi trên xe đơ một lúc, hỏi, “Không phải nói Tô Thính Tuyết chỉ là ăn cắp ý của Đường Lưu Ly sao, hai người vốn không cấu kết gì mà?”
“Người hại Sở Ngọc Bình không nhất thiết là người giúp Tô Thính Tuyết.”
“Anh nói đúng.”
Được, vậy thì vấn đề tới rồi, nếu như không phải cùng một người, vậy Đường Lưu Ly ở bệnh viện tâm thần làm sao có thể hợp tác với đối phương được?
Còn nữa, vừa tới thì tới hẳn hai người, không phải là gây án tập thể đấy chứ?
Yêu Nghiệt gật đầu, “Cũng có khả năng, Ma tộc lựa chọn ký kết với khế nhân, thông thường sẽ không chỉ ký kết với một người.”
Đậu Đậu, “…”
Sau đó cô thở dài một tiếng, “Haizz, nhưng hi vọng là không phải con ma điên cuồng nào đó mà trước kia em đắc tội.”
Nhưng nếu như thật sự là vậy thì cô cũng không cần sợ, cô không làm gì cả, chỉ cần đi nói với đối phương…
Đúng, không sai, là thủ đoạn các phi tần trong cung cổ đại thường dùng để hại người khác. Làm một con búp bê bằng vải, gắn ngày sinh tên tuổi lên, niệm những lời chú người khác nghe không hiểu, châm từng cái kim lên người con búp bê đó. Có điều những cái đó nhiều lắm cũng chỉ là để trút căm phẫn, trừ phi là phụ nữ có nhúng tay vào giới tu đạo, còn không hầu như không thể thành công được.
Cho nên…
“Gần đây mẹ đã gặp những người nào? Ngày sinh của mẹ có những người nào biết?”
Đột nhiên Đậu Đậu nghiêm túc hỏi như vậy, Sở Ngọc Bình nhất thời hơi đơ người, “Mẹ không gặp ai cả.”
“Vậy ngày sinh của mẹ?”
“Cái này lên Baike (một trang giống wiki) là có mà, tìm kiếm một lúc thì ai cũng biết.”
Đậu Đậu ngay lập tức không muốn nói thêm gì nữa, lên Baike là có sao? Sở gia không phải có chú tư Sở hay sao? Sao lại không biết đường ngăn cản viết thông tin giả vào chứ?
Có điều nói đi cũng phải nói lại, gần đây sao không thấy chú tư Sở xuất hiện nữa vậy? Chu du thiên hạ rồi sao?
Đậu Đậu phát hiện suy nghĩ của mình lệch hướng, sau đó vội vàng chấn chỉnh lại. Thấy trên tay Sở Ngọc Bình toàn vết chấm, nghĩ tới gì đó, hỏi, “Trên bụng mẹ không phải cũng có chứ?”
Sở Ngọc Bình đứng hình một lúc, sau đó gật gật đầu, “Có, trên bụng nhiều lắm, có điều bác sĩ nói có khả năng là do da bụng phát triển quá nhanh nên…”
Đậu Đậu, “…”
Trên bụng cũng có, trên bụng là nhiều nhất?
Đối phương nhằm vào đứa bé trong bụng sao? Sở Ngọc Bình đâu có đắc tội với ai?
Đậu Đậu nghĩ đi nghĩ lại cũng không nghĩ ra nguyên cơ từ đâu mà đến, lấy từ trong người ra một viên thập toàn đại bổ đan mà cô luyện hồi trước đưa cho Sở Ngọc Bình, “Mẹ ăn cái này trước đã, ăn xong sẽ không mọc nữa.”
Ăn cái này, những chấm đỏ đó sẽ biến mất, nỗ lực khiến bà ấy sảy thai trước kia của đối phương cũng sẽ phí công vô ích.
Chỉ có điều, không bắt được người này, cô thật sự không cam tâm.
Thế là cô chỉ có thể từ đáy lòng hỏi Tứ Bất Tượng. Tứ Bất Tượng rất thành khẩn nói, “Không rõ, hoàn toàn không nhìn rõ. Chủ nhân, cô hãy mắng tôi là đồ bỏ đi đi.”
Đậu Đậu: Đồ bỏ đi!
Sau đó cô nén cục tức trong lòng lại, ngồi với Sở Ngọc Bình hết buổi trưa, rồi lấy lý do phải đi học rồi đi tới Niệm Nô Kiều trước.
Thế lực phía sau Tô Thính Tuyết không điều tra ra được, bên này Sở Ngọc Bình cũng không điều tra được, giữa những chuyện này liệu có mối liên hệ gì không?
Nhưng Tô Thính Tuyết không có thù gì với Sở Ngọc Bình mà.
“Sở Ngọc Bình không đắc tội với Tô Thính Tuyết, nhưng Sở Ngọc Bình lại đắc tội với Đường Lưu Ly.”
Yêu Nghiệt đột nhiên mở miệng, chuyển hướng tay lái, rẽ tới bãi đỗ xe dưới hầm của Niệm Nô Kiều.
Đậu Đậu ngồi trên xe đơ một lúc, hỏi, “Không phải nói Tô Thính Tuyết chỉ là ăn cắp ý của Đường Lưu Ly sao, hai người vốn không cấu kết gì mà?”
“Người hại Sở Ngọc Bình không nhất thiết là người giúp Tô Thính Tuyết.”
“Anh nói đúng.”
Được, vậy thì vấn đề tới rồi, nếu như không phải cùng một người, vậy Đường Lưu Ly ở bệnh viện tâm thần làm sao có thể hợp tác với đối phương được?
Còn nữa, vừa tới thì tới hẳn hai người, không phải là gây án tập thể đấy chứ?
Yêu Nghiệt gật đầu, “Cũng có khả năng, Ma tộc lựa chọn ký kết với khế nhân, thông thường sẽ không chỉ ký kết với một người.”
Đậu Đậu, “…”
Sau đó cô thở dài một tiếng, “Haizz, nhưng hi vọng là không phải con ma điên cuồng nào đó mà trước kia em đắc tội.”
Nhưng nếu như thật sự là vậy thì cô cũng không cần sợ, cô không làm gì cả, chỉ cần đi nói với đối phương…
/1918
|