Đậu Đậu cảm thấy logic này của Sở Minh Hiên quả thật… rất chó má!
Cái gì gọi là cậu trả cô thù lao nhưng cô phải cho cậu biết lối vào núi Đạo Vương?
Cậu trả cô thù lao là chuyện cậu phải làm. Còn lối vào núi Đạo Vương, sao cô phải nói cho cậu?
Làm từ thiện à?
Vì thế Đậu Đậu không muốn vô nghĩa với cậu ta, chỉ bỏ lại một câu, “Trước kia tôi bắt yêu giá phải trên bốn triệu. Lần này vì nể mặt Tinh Trạch, tính cậu hai triệu thôi.”
Sau đó, cô vỗ ót Diệp Tinh Trạch một cái, “Lái xe.”
Sở Minh Hiên sửng sốt đứng tại chỗ thật lâu, mới hiểu ra cô đang mắng cậu là đồ ngốc. Cậu hình như đã nói sai rồi. Cậu… chỉ là quá muốn hiểu được cái thế giới chưa biết đến này thôi.
“Thiếu gia, về nhà sao?”
Sở Minh Hiên gật đầu, “Ừ.”
Giờ cơm chiều, chú Tư đang ăn, thấy Sở Minh Hiên rầu rĩ không vui bèn buông đũa hỏi han, “Minh Hiên, làm sao vậy?”
“Không sao ạ, chỉ là…”
“Vì chuyện miếng ngọc ư? Không sao, mất rồi thì thôi.”
Sở Liên Thành nói tới đây thì dừng lại một chút, rồi cong khóe môi lên, “Hay là cháu đang lo người cháu yêu cả đời kia?”
Sở Minh Hiên lắc đầu, ngồi xuống, rồi bỗng mở to hai mắt.
Chú Tư cũng coi như người tu đạo đúng không?
Nghĩ đến đây, cậu không còn tâm trí ăn cơm nữa, “Chú Tư, cháu có thể hỏi chú một số chuyện không?”
Ánh mắt Sở Liên Thành hơi khác thường, nhưng đã nhanh chóng biến mất. Anh ta gật đầu, giống như một trưởng bối hiền lành, “Được, hỏi gì cũng được.”
Đúng như anh nghĩ, Minh Hiên đã được định trước là phải đi trên con đường này. Nhưng đây là phúc hay họa đây? Anh chỉ lo lắng, nếu Minh Hiên không giống như anh tính toán thì tốt. Tu đạo vào con đường trường sinh, chẳng phải thống khổ càng dài hay sao? Nếu có một ngày, Minh Hiên biết anh thực ra… Haiz, quên đi, cho dù anh có tư tâm, nhưng cũng là muốn tốt cho nhà họ Sở mà thôi.
Ăn cơm tối xong, Sở Minh Hiên đến tiểu viện của chú Tư như đã hẹn. Trước kia cậu cảm thấy chú Tư có hơi thở rất kì lạ, giờ nghĩ lại, có lẽ bởi vì khuôn mặt của chú Tư không đổi nên cậu mới sinh ra cảm giác đó.
Chú Tư là người tu đạo, như vậy chắc cũng là người trường sinh bất lão. Đây chẳng lẽ là nguyên nhân toàn bộ trên dưới Sở gia ai cũng kính sợ chú ấy? Trước kia nhiều chuyện nghĩ không ra, nhưng giờ việc tu đạo đã giải thích tất cả.
Sở Minh Hiên hít sâu một hơi, đối diện với ánh mắt thoáng u buồn của Sở Liên Thành, “Chú Tư, chú biết cửa vào núi Đạo Vương ở đâu không? Cháu muốn tu đạo.”
Sở Liên Thành ngẩn ra, sau đó mỉm cười cứng ngắc, “Chú Tư biết, nhưng mà… “
“Nhưng mà sao?”
“Nhưng cháu là người thừa kế duy nhất của Sở gia, không thể so với tên nhóc của Diệp gia kia được. Sở gia sẽ không cho phép cháu làm bừa, cháu cũng không thể làm bừa.”
Sở Liên Thành dừng một chút, thấy Sở Minh Hiên sốt ruột, lại nói, “Nhưng chú Tư cũng không phản đối cháu tu đạo, chỉ có điều…”
“Có điều sao ạ?”
“Tình cảm chân thành đời này của cháu chính là đạo sĩ bắt yêu có thiên phú nhất núi Đạo Vương. Đi núi Đạo Vương tu đạo thì sẽ không thỏa đáng. Nam nhân mà, luôn phải mạnh hơn nữ nhân một chút. Huống chi tính cách cháu lại không chịu thua kém. Nên chú Tư khuyên cháu tu đạo với chú Tư, cháu thấy sao?”
Sở Minh Hiên khiếp sợ, “Ý chú Tư là...”
Cậu từng tra tư liệu, trên đời này, trong các môn phái tu đạo thì có ba núi nổi danh nhất. Mà trong ba núi, chỉ có núi Đạo Vương là có hai vị đại sĩ bắt yêu Cửu Anh, ngạo mạn quần hùng, đứng trên đỉnh Thái Sơn. Chú Tư nói tư chất của cậu không bằng Kim Đậu Đậu, nhưng lại bảo cậu tu luyện cùng mình…
Sở Minh Hiên ngẩng đầu, “Chú tư dạy tốt hơn núi Đạo Vương nữa sao?”
Cái gì gọi là cậu trả cô thù lao nhưng cô phải cho cậu biết lối vào núi Đạo Vương?
Cậu trả cô thù lao là chuyện cậu phải làm. Còn lối vào núi Đạo Vương, sao cô phải nói cho cậu?
Làm từ thiện à?
Vì thế Đậu Đậu không muốn vô nghĩa với cậu ta, chỉ bỏ lại một câu, “Trước kia tôi bắt yêu giá phải trên bốn triệu. Lần này vì nể mặt Tinh Trạch, tính cậu hai triệu thôi.”
Sau đó, cô vỗ ót Diệp Tinh Trạch một cái, “Lái xe.”
Sở Minh Hiên sửng sốt đứng tại chỗ thật lâu, mới hiểu ra cô đang mắng cậu là đồ ngốc. Cậu hình như đã nói sai rồi. Cậu… chỉ là quá muốn hiểu được cái thế giới chưa biết đến này thôi.
“Thiếu gia, về nhà sao?”
Sở Minh Hiên gật đầu, “Ừ.”
Giờ cơm chiều, chú Tư đang ăn, thấy Sở Minh Hiên rầu rĩ không vui bèn buông đũa hỏi han, “Minh Hiên, làm sao vậy?”
“Không sao ạ, chỉ là…”
“Vì chuyện miếng ngọc ư? Không sao, mất rồi thì thôi.”
Sở Liên Thành nói tới đây thì dừng lại một chút, rồi cong khóe môi lên, “Hay là cháu đang lo người cháu yêu cả đời kia?”
Sở Minh Hiên lắc đầu, ngồi xuống, rồi bỗng mở to hai mắt.
Chú Tư cũng coi như người tu đạo đúng không?
Nghĩ đến đây, cậu không còn tâm trí ăn cơm nữa, “Chú Tư, cháu có thể hỏi chú một số chuyện không?”
Ánh mắt Sở Liên Thành hơi khác thường, nhưng đã nhanh chóng biến mất. Anh ta gật đầu, giống như một trưởng bối hiền lành, “Được, hỏi gì cũng được.”
Đúng như anh nghĩ, Minh Hiên đã được định trước là phải đi trên con đường này. Nhưng đây là phúc hay họa đây? Anh chỉ lo lắng, nếu Minh Hiên không giống như anh tính toán thì tốt. Tu đạo vào con đường trường sinh, chẳng phải thống khổ càng dài hay sao? Nếu có một ngày, Minh Hiên biết anh thực ra… Haiz, quên đi, cho dù anh có tư tâm, nhưng cũng là muốn tốt cho nhà họ Sở mà thôi.
Ăn cơm tối xong, Sở Minh Hiên đến tiểu viện của chú Tư như đã hẹn. Trước kia cậu cảm thấy chú Tư có hơi thở rất kì lạ, giờ nghĩ lại, có lẽ bởi vì khuôn mặt của chú Tư không đổi nên cậu mới sinh ra cảm giác đó.
Chú Tư là người tu đạo, như vậy chắc cũng là người trường sinh bất lão. Đây chẳng lẽ là nguyên nhân toàn bộ trên dưới Sở gia ai cũng kính sợ chú ấy? Trước kia nhiều chuyện nghĩ không ra, nhưng giờ việc tu đạo đã giải thích tất cả.
Sở Minh Hiên hít sâu một hơi, đối diện với ánh mắt thoáng u buồn của Sở Liên Thành, “Chú Tư, chú biết cửa vào núi Đạo Vương ở đâu không? Cháu muốn tu đạo.”
Sở Liên Thành ngẩn ra, sau đó mỉm cười cứng ngắc, “Chú Tư biết, nhưng mà… “
“Nhưng mà sao?”
“Nhưng cháu là người thừa kế duy nhất của Sở gia, không thể so với tên nhóc của Diệp gia kia được. Sở gia sẽ không cho phép cháu làm bừa, cháu cũng không thể làm bừa.”
Sở Liên Thành dừng một chút, thấy Sở Minh Hiên sốt ruột, lại nói, “Nhưng chú Tư cũng không phản đối cháu tu đạo, chỉ có điều…”
“Có điều sao ạ?”
“Tình cảm chân thành đời này của cháu chính là đạo sĩ bắt yêu có thiên phú nhất núi Đạo Vương. Đi núi Đạo Vương tu đạo thì sẽ không thỏa đáng. Nam nhân mà, luôn phải mạnh hơn nữ nhân một chút. Huống chi tính cách cháu lại không chịu thua kém. Nên chú Tư khuyên cháu tu đạo với chú Tư, cháu thấy sao?”
Sở Minh Hiên khiếp sợ, “Ý chú Tư là...”
Cậu từng tra tư liệu, trên đời này, trong các môn phái tu đạo thì có ba núi nổi danh nhất. Mà trong ba núi, chỉ có núi Đạo Vương là có hai vị đại sĩ bắt yêu Cửu Anh, ngạo mạn quần hùng, đứng trên đỉnh Thái Sơn. Chú Tư nói tư chất của cậu không bằng Kim Đậu Đậu, nhưng lại bảo cậu tu luyện cùng mình…
Sở Minh Hiên ngẩng đầu, “Chú tư dạy tốt hơn núi Đạo Vương nữa sao?”
/1918
|