Nháy mắt đã đến phòng 912, Đậu Đậu tránh cái ôm của hắn, cạn lời, “Đang ban ngày ban mặt, sao anh lại dùng yêu lực chứ?”
Yêu Nghiệt không thèm để ý, “Bọn họ cũng nhìn không ra… Đúng rồi, anh đã thu thập tên đầu sỏ rồi, muốn nghe không?”
Tin hắn có con nối dòng đúng là do vua chuột truyền ra. Cục mỡ lấm la lấm lét kia không muốn tu luyện cho tốt mà lại còn muốn đánh lén hắn. Lăng Đầu Thanh cũng thật là, nói chuyện với xà tộc, lại để vua chuột nghe lén. Thật đúng là thành sự không đủ, bại sự có thừa.
Trước kia hắn không muốn so đo với vua chuột, dù sao cũng là thực lực chênh lệch quá lớn, so đo thì có vẻ lòng dạ hẹp hòi. Nhưng lần này tên đó đã đụng đến vảy ngược của hắn. Hắn có thể cho phép vua chuột dùng mọi biện pháp đánh lén hắn, nhưng không thể để cho kẻ nào đánh chủ ý lên vợ con hắn được. Thế nên lần này hắn trở về Yêu đô, không nói hai lời đã bắt vua chuột chém đầu thị chúng. Thủ đoạn sấm chớp, dọa đám yêu phía dưới sợ run cả người.
“Vua chuột đã làm sai gì? Sao ngươi có thể không nói hai lời đã giết như thế?” Lời này là của Hổ vương tân nhiệm.
Yêu Nghiệt nhe răng, nghe Hổ vương nói vậy, không giận mà cười, “Bộ tộc hổ yêu các ngươi không phải vẫn nghi ngờ Hổ vương tiền nhiệm mất tích có liên quan đến ta sao?” Hắn nói một đằng trả lời một nẻo, dọa đám yêu quái sợ hãi mất mật.
Hổ vương nhíu mày, còn chưa nói câu không dám thì Yêu Nghiệt đã quăng thêm một quả bom.
“Gã chết rồi, là ta giết đấy.”
Câu nói kia của hắn giống như đang thảo luận thời tiết hôm nay vậy, “Ta ở núi Long Thủ, cha cậu vướng chân quá. Hơn nữa gã giết người cướp của, không chuyện ác nào không làm, ta giết gã là vì dân trừ hại.”
Đứng trước mặt con người ta nói giết cha gã là vì dân trừ hại, đúng là chỉ có Xà vương dám làm thế. Mọi người im lặng không dám lên tiếng. Trên mặt không thể hiện, nhưng trong lòng lại hô to thoải mái.
Xà vương đứng trước chúng yêu, Hổ vương tự xưng yêu vương, ở Yêu đô tác yêu tác quái, không chỉ bắt bọn họ tiến cống mỹ nhân trong tộc, còn tùy ý giết yêu lấy nội đan. Hành vi này quả thực làm thần nhân tức giận.
Sau này Xà vương đến, Hổ vương mất tích, mọi người trải qua ngày tháng tốt hơn nhiều.
“Yêu tôn!”
Phía dưới đột nhiên có yêu hô lên, sau đó giống như ngọn lửa lan ra đồng cỏ.
“Yêu tôn! Yêu tôn! Yêu tôn!”
Yêu Nghiệt nhướn mi, nâng tay làm thủ thế im lặng. Phía dưới liền yên tĩnh.
Hắn đứng trước chúng yêu đốt xác vua chuột, thái độ trắng trợn mà kiêu ngạo. Sau đó thì phủi phủi quần áo không dính một hạt bụi, giọng điệu tùy ý, “Mọi người đã nói vậy thì ta xin nhận. Dù sao trừ ta ra, ở đây cũng không ai đủ để gánh cái danh này.”
Mọi người vui vẻ, nhìn cái này xem cái kia, đều cảm thấy tộc hổ tộc chuột sẽ không sống tốt được. Nhưng Yêu Nghiệt cũng không đuổi tận giết tuyệt như họ nghĩ, ngược lại phất tay áo, “Giải tán đi, chỉ cần các ngươi không làm chuyện thương thiên hại lí thì ta cũng không quan tâm đến các ngươi làm gì.”
Đậu Đậu nghe đến đó, khóe miệng run rẩy, “Thế nên, giờ anh là Đại vương rồi?”
“Ừ.”
Yêu Nghiệt một chút cũng không để ý đến việc Đậu Đậu cạn lời, mà lấy trong tay áo ra hai chiếc răng cửa để vào trong tay cô, “Cho em, cầm chơi đi!”
Nói xong lại không biết xấu hổ bế Đậu Đậu, “Nào! Hôn một cái!”
“…”
Đấy, lại high rồi!
“Nghe lời, còn có rất nhiều đồ tốt cho em đấy ~”
Đây là giọng điệu dụ dỗ trẻ vị thành niên sao?
“… Không muốn.”
Ngoài miệng Đậu Đậu nói không muốn, nhưng thân thể vẫn rất thành thực.
Nói xong không quá hai giây, cô ngoan ngoãn nhìn Yêu Nghiệt âm hiểm xảo trá, “Thứ tốt đâu?”
Yêu Nghiệt không thèm để ý, “Bọn họ cũng nhìn không ra… Đúng rồi, anh đã thu thập tên đầu sỏ rồi, muốn nghe không?”
Tin hắn có con nối dòng đúng là do vua chuột truyền ra. Cục mỡ lấm la lấm lét kia không muốn tu luyện cho tốt mà lại còn muốn đánh lén hắn. Lăng Đầu Thanh cũng thật là, nói chuyện với xà tộc, lại để vua chuột nghe lén. Thật đúng là thành sự không đủ, bại sự có thừa.
Trước kia hắn không muốn so đo với vua chuột, dù sao cũng là thực lực chênh lệch quá lớn, so đo thì có vẻ lòng dạ hẹp hòi. Nhưng lần này tên đó đã đụng đến vảy ngược của hắn. Hắn có thể cho phép vua chuột dùng mọi biện pháp đánh lén hắn, nhưng không thể để cho kẻ nào đánh chủ ý lên vợ con hắn được. Thế nên lần này hắn trở về Yêu đô, không nói hai lời đã bắt vua chuột chém đầu thị chúng. Thủ đoạn sấm chớp, dọa đám yêu phía dưới sợ run cả người.
“Vua chuột đã làm sai gì? Sao ngươi có thể không nói hai lời đã giết như thế?” Lời này là của Hổ vương tân nhiệm.
Yêu Nghiệt nhe răng, nghe Hổ vương nói vậy, không giận mà cười, “Bộ tộc hổ yêu các ngươi không phải vẫn nghi ngờ Hổ vương tiền nhiệm mất tích có liên quan đến ta sao?” Hắn nói một đằng trả lời một nẻo, dọa đám yêu quái sợ hãi mất mật.
Hổ vương nhíu mày, còn chưa nói câu không dám thì Yêu Nghiệt đã quăng thêm một quả bom.
“Gã chết rồi, là ta giết đấy.”
Câu nói kia của hắn giống như đang thảo luận thời tiết hôm nay vậy, “Ta ở núi Long Thủ, cha cậu vướng chân quá. Hơn nữa gã giết người cướp của, không chuyện ác nào không làm, ta giết gã là vì dân trừ hại.”
Đứng trước mặt con người ta nói giết cha gã là vì dân trừ hại, đúng là chỉ có Xà vương dám làm thế. Mọi người im lặng không dám lên tiếng. Trên mặt không thể hiện, nhưng trong lòng lại hô to thoải mái.
Xà vương đứng trước chúng yêu, Hổ vương tự xưng yêu vương, ở Yêu đô tác yêu tác quái, không chỉ bắt bọn họ tiến cống mỹ nhân trong tộc, còn tùy ý giết yêu lấy nội đan. Hành vi này quả thực làm thần nhân tức giận.
Sau này Xà vương đến, Hổ vương mất tích, mọi người trải qua ngày tháng tốt hơn nhiều.
“Yêu tôn!”
Phía dưới đột nhiên có yêu hô lên, sau đó giống như ngọn lửa lan ra đồng cỏ.
“Yêu tôn! Yêu tôn! Yêu tôn!”
Yêu Nghiệt nhướn mi, nâng tay làm thủ thế im lặng. Phía dưới liền yên tĩnh.
Hắn đứng trước chúng yêu đốt xác vua chuột, thái độ trắng trợn mà kiêu ngạo. Sau đó thì phủi phủi quần áo không dính một hạt bụi, giọng điệu tùy ý, “Mọi người đã nói vậy thì ta xin nhận. Dù sao trừ ta ra, ở đây cũng không ai đủ để gánh cái danh này.”
Mọi người vui vẻ, nhìn cái này xem cái kia, đều cảm thấy tộc hổ tộc chuột sẽ không sống tốt được. Nhưng Yêu Nghiệt cũng không đuổi tận giết tuyệt như họ nghĩ, ngược lại phất tay áo, “Giải tán đi, chỉ cần các ngươi không làm chuyện thương thiên hại lí thì ta cũng không quan tâm đến các ngươi làm gì.”
Đậu Đậu nghe đến đó, khóe miệng run rẩy, “Thế nên, giờ anh là Đại vương rồi?”
“Ừ.”
Yêu Nghiệt một chút cũng không để ý đến việc Đậu Đậu cạn lời, mà lấy trong tay áo ra hai chiếc răng cửa để vào trong tay cô, “Cho em, cầm chơi đi!”
Nói xong lại không biết xấu hổ bế Đậu Đậu, “Nào! Hôn một cái!”
“…”
Đấy, lại high rồi!
“Nghe lời, còn có rất nhiều đồ tốt cho em đấy ~”
Đây là giọng điệu dụ dỗ trẻ vị thành niên sao?
“… Không muốn.”
Ngoài miệng Đậu Đậu nói không muốn, nhưng thân thể vẫn rất thành thực.
Nói xong không quá hai giây, cô ngoan ngoãn nhìn Yêu Nghiệt âm hiểm xảo trá, “Thứ tốt đâu?”
/1918
|