Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Chương 1351: Đại vu sư là con ma tri kỷ vậy sao? (1)
/1918
|
Sau đó hai anh trai liền đánh nhau, tiếp theo là Ô Lan mở cửa lớn, nhìn thấy hai ma nam đánh nhau loạn cả lên.
Phải nói, bộ dáng hai đứa con trai nhà Mạch tướng quân đều rất dễ nhìn. Một tuấn mỹ hào phóng, một phong lưu không chịu gò bó.
Hai người đang đánh hình như phát hiện cửa mở bèn lập tức đẩy đối phương ra, đồng thời sửa sang lại trang phục, nhìn Ô Lan như chưa phát sinh chuyện gì.
Ô Lan đã sớm nhìn thấy hết, liếc hai người một cái, lạnh giọng nói: “Mạch công tử, mời.”
“Mời?”
Hai người không hẹn mà cùng liếc đối phương, sau đó lại ghét bỏ mà quay mặt đi, “Mời người nào?”
Ô Lan hít sâu một hơi, “Nhị công tử.”
Mạch Lăng vừa nghe vậy liền vui vẻ, “Được, đi thôi.”
Anh ta biết em gái anh ta mới là người có thể xoay chuyển càn khôn, nếu không sao Đại Vu Sư lại phá lệ cho anh ta vào điện Vu Sư chứ?
Ngay cả lúc trước Tiểu Phi trúng cổ trùng, cũng là Đại Vu Sư ám chỉ cho anh ta là Ma quân có thể cứu được.
Đây cũng là nguyên nhân từ đầu đến cuối anh ta vẫn chưa quá sốt ruột.
Ma quân có thể cứu, như vậy dù thế nào thì anh ta vẫn có con bài chưa lật. Anh ta chỉ là xoắn xuýt một chuyện, Nhiễu Lan Đằng của Tiểu Phi mới có bốn lá rưỡi, rốt cuộc Ma quân có chịu cứu không?
Cho dù cứu thì kết quả cũng không phải tốt nhất. Gậy đánh uyên ương tạm thời không nói, Nhiễu Lan Đằng của Tiểu Phi cũng không thể tiếp tục sinh trưởng.
Nhưng mà hình như Đại Vu Sư cũng không quan tâm vấn đề này.
Chẳng lẽ... Y có biện pháp khác giúp Nhiễu Lan Đằng tiếp tục sinh trưởng?
Mạch Lăng không hiểu, chuẩn bị hỏi Đại Vu Sư cho rõ.
Nhưng Mạch Lăng vừa đi vào đã bị Mạch Truy kéo lại, giống như không cam lòng, hỏi Ô Lan một câu, “Ngươi nói lại, mời công tử nào?”
“Nhị công tử!”
Ô Lan lại nói một lần rồi quay đầu đi vào điện.
Mạch Lăng lạch bạch theo sau cô ta, còn bớt thời gian quay lại khiêu khích Mạch Truy, “Nghe thấy chưa? Là nhị công tử!”
Mạch Truy ngây ra, lúc phục hồi tinh thần thì lập tức nghiến răng nghiến lợi, “Đắc ý cái gì? Nhất định là trừ linh lực quá đau nên chết rồi! Cho ngươi vào nhặt xác đấy!”
Mạch Lăng khó thở, lại muốn chạy đến đánh một trận, nhưng nghĩ đến việc loại bỏ linh lực phải chịu thống khổ, không trì hoãn tiếp được nên chỉ có thể tạm thời nhịn, đi nhanh theo sau Ô Lan.
Quân tử báo thù trăm năm không muộn. Một ngày nào đó, anh ta sẽ để Mạch Truy hối hận vì chuyện đã làm hôm nay.
Trong điện, Đại Vu Sư đã bắt đầu rửa sạch dao phẫu thuật.
Thấy Mạch Lăng đi vào cũng không dừng lại, cầm vải bố sạch, nhẹ nhàng lau khô lưỡi dao: “Cô ấy đau đến bất tỉnh, tĩnh dưỡng bảy ngày mới có thể vào Thánh Nữ Các. Trước đó cho dù ai thúc giục cũng không thể đi, kể cả Ma quân.”
Cả mặt Mạch Lăng đều là hai chữ tại sao, thấy Đại Vu Sư không nói gì chỉ lau dao, nên đành nói, “Vâng”
“Mang cô ấy đi, chờ ngày cô ấy nhập Các thì bản tọa sẽ đưa Vu Điểu đến trình diện.”
“Vu Sư đại nhân, ta có một chuyện không rõ.”
Tay đang lau dao của Đại Vu Sư dừng một chút, sắc mặt nghiêm túc nhìn về phía Mạch Lăng, dùng loại ngữ khí lạnh như băng, “Chuyện không cần biết thì đừng hỏi nhiều, đến lúc cần, tự nhiên ngươi sẽ biết.”
Mạch Lăng rối rắm, hồi lâu sau, nói, “Vâng”
Sau đó đi đến trước giường giống cái bàn giải phẫu, ôm cả người lẫn thảm lên.
Đậu Đậu đột nhiên bị di chuyển, lập tức đau đến run người.
Đại Vu Sư nhíu mày, nói, “Nhẹ chút đi, thương thế trên người cô ấy rất nặng.”
“… Vâng.”
Mạch Lăng lên tiếng, thật cẩn thận nói, “Vậy, Vu Sư đại nhận, ta... cáo từ?”
Phải nói, bộ dáng hai đứa con trai nhà Mạch tướng quân đều rất dễ nhìn. Một tuấn mỹ hào phóng, một phong lưu không chịu gò bó.
Hai người đang đánh hình như phát hiện cửa mở bèn lập tức đẩy đối phương ra, đồng thời sửa sang lại trang phục, nhìn Ô Lan như chưa phát sinh chuyện gì.
Ô Lan đã sớm nhìn thấy hết, liếc hai người một cái, lạnh giọng nói: “Mạch công tử, mời.”
“Mời?”
Hai người không hẹn mà cùng liếc đối phương, sau đó lại ghét bỏ mà quay mặt đi, “Mời người nào?”
Ô Lan hít sâu một hơi, “Nhị công tử.”
Mạch Lăng vừa nghe vậy liền vui vẻ, “Được, đi thôi.”
Anh ta biết em gái anh ta mới là người có thể xoay chuyển càn khôn, nếu không sao Đại Vu Sư lại phá lệ cho anh ta vào điện Vu Sư chứ?
Ngay cả lúc trước Tiểu Phi trúng cổ trùng, cũng là Đại Vu Sư ám chỉ cho anh ta là Ma quân có thể cứu được.
Đây cũng là nguyên nhân từ đầu đến cuối anh ta vẫn chưa quá sốt ruột.
Ma quân có thể cứu, như vậy dù thế nào thì anh ta vẫn có con bài chưa lật. Anh ta chỉ là xoắn xuýt một chuyện, Nhiễu Lan Đằng của Tiểu Phi mới có bốn lá rưỡi, rốt cuộc Ma quân có chịu cứu không?
Cho dù cứu thì kết quả cũng không phải tốt nhất. Gậy đánh uyên ương tạm thời không nói, Nhiễu Lan Đằng của Tiểu Phi cũng không thể tiếp tục sinh trưởng.
Nhưng mà hình như Đại Vu Sư cũng không quan tâm vấn đề này.
Chẳng lẽ... Y có biện pháp khác giúp Nhiễu Lan Đằng tiếp tục sinh trưởng?
Mạch Lăng không hiểu, chuẩn bị hỏi Đại Vu Sư cho rõ.
Nhưng Mạch Lăng vừa đi vào đã bị Mạch Truy kéo lại, giống như không cam lòng, hỏi Ô Lan một câu, “Ngươi nói lại, mời công tử nào?”
“Nhị công tử!”
Ô Lan lại nói một lần rồi quay đầu đi vào điện.
Mạch Lăng lạch bạch theo sau cô ta, còn bớt thời gian quay lại khiêu khích Mạch Truy, “Nghe thấy chưa? Là nhị công tử!”
Mạch Truy ngây ra, lúc phục hồi tinh thần thì lập tức nghiến răng nghiến lợi, “Đắc ý cái gì? Nhất định là trừ linh lực quá đau nên chết rồi! Cho ngươi vào nhặt xác đấy!”
Mạch Lăng khó thở, lại muốn chạy đến đánh một trận, nhưng nghĩ đến việc loại bỏ linh lực phải chịu thống khổ, không trì hoãn tiếp được nên chỉ có thể tạm thời nhịn, đi nhanh theo sau Ô Lan.
Quân tử báo thù trăm năm không muộn. Một ngày nào đó, anh ta sẽ để Mạch Truy hối hận vì chuyện đã làm hôm nay.
Trong điện, Đại Vu Sư đã bắt đầu rửa sạch dao phẫu thuật.
Thấy Mạch Lăng đi vào cũng không dừng lại, cầm vải bố sạch, nhẹ nhàng lau khô lưỡi dao: “Cô ấy đau đến bất tỉnh, tĩnh dưỡng bảy ngày mới có thể vào Thánh Nữ Các. Trước đó cho dù ai thúc giục cũng không thể đi, kể cả Ma quân.”
Cả mặt Mạch Lăng đều là hai chữ tại sao, thấy Đại Vu Sư không nói gì chỉ lau dao, nên đành nói, “Vâng”
“Mang cô ấy đi, chờ ngày cô ấy nhập Các thì bản tọa sẽ đưa Vu Điểu đến trình diện.”
“Vu Sư đại nhân, ta có một chuyện không rõ.”
Tay đang lau dao của Đại Vu Sư dừng một chút, sắc mặt nghiêm túc nhìn về phía Mạch Lăng, dùng loại ngữ khí lạnh như băng, “Chuyện không cần biết thì đừng hỏi nhiều, đến lúc cần, tự nhiên ngươi sẽ biết.”
Mạch Lăng rối rắm, hồi lâu sau, nói, “Vâng”
Sau đó đi đến trước giường giống cái bàn giải phẫu, ôm cả người lẫn thảm lên.
Đậu Đậu đột nhiên bị di chuyển, lập tức đau đến run người.
Đại Vu Sư nhíu mày, nói, “Nhẹ chút đi, thương thế trên người cô ấy rất nặng.”
“… Vâng.”
Mạch Lăng lên tiếng, thật cẩn thận nói, “Vậy, Vu Sư đại nhận, ta... cáo từ?”
/1918
|