Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Chương 136: Nếu hắn chỉ là một con xà yêu thì tốt rồi (2)
/1918
|
Diệp Tinh Trạch đã biết, quỳ một gối hành lễ với Vong Trần, “Vậy đồ đệ đi bái kiến Tổ sư gia, sau đó xuống núi.”
“Không cần! Tổ sư gia đang bế quan, không gặp ai.”
Vong Trần nói xong, lại cảm thấy giọng điệu quá mức cường ngạnh. Ông đi qua đỡ Diệp Tinh Trạch dậy, ôn hòa nói, “Con muốn ở lại thì ở vài ngày, không thì xuống núi sớm đi, muộn rồi đi đường không an toàn.”
“… Vậy đồ nhi xuống núi sớm chút.”
Vong Trần thở ra, “Cũng tốt.”
Tiểu Đông Quách này rất sùng bái sư muội. Nếu biết sư muội gặp chuyện thì nhất định sẽ rất thương tâm. Thấy đồ đệ nhỏ đã bái ông rồi quay người đi, Vong Trần nghĩ đến gì đó bèn vội đuổi theo, “Đợi đã.”
“Sư phụ, còn chuyện gì sao?”
“Đây là Bổ linh đan, con cầm dùng đi. Ở bên ngoài thì đừng xen vào việc của người khác. Nếu gặp nguy hiểm, nhớ gọi cho Vô Ưu sư thúc của con.”
Vong Trần nói xong, lấy ra tờ giấy ghi số điện thoại và địa chỉ từ ống tay áo đưa cho Diệp Tinh Trạch, “Hiện giờ nó nhậm chức ở Cục bắt yêu, cách con rất gần.”
“Thập Nhất sư thúc ạ?”
“Ừ.”
Hai mắt Diệp Tinh Trạch lóe sáng, cảm thấy chút oán giận còn lại cũng nguôi xuống. Tuy rằng sự phụ không chân chính dạy cậu thuật đoán mệnh nhưng vẫn thật tâm yêu thương cậu. Nếu không cũng sẽ không sợ cậu gặp chuyện mà cho cậu số điện thoại của Thập Nhất sư thúc.
“Đa tạ sư phụ.”
“Ừ, đi đi.”
Nhìn Diệp Tinh Trạch rời đi, Vong Trần thở dài thật sâu.
“Vạn vật đều có tạo hóa, sư huynh cần gì buồn lo vô cớ?”
Chưa thấy người đã thấy tiếng, thuận theo mà đến có một mùi hoa thản nhiên.
“Cũng là đệ và Vô Ưu nhìn rộng,” Vong Trần thu mắt, xoay người, “Vô Ngân, sư phụ sao rồi?”
Vô Ngân đúng là Tam sư thúc bị Diệp Tinh Trạch phá hỏng vườn hoa, mặt như tranh vẽ, phong lưu nho nhã, cuộc đời hắn thích nhất trồng hoa. Nghe Vong Trần hỏi, hắn lắc đầu, “Còn thế nào nữa? Người hiểu rõ sư phụ nhất là sư muội, giờ sư muội đột ngột đi về cõi tiên, sư phụ lại không tính ra được hồn muội ấy đi về đâu...”
“Sư phụ đâu?”
“Ở Hàn động.”
“Ta đi nhìn xem… Thôi vậy, cứ để sư phụ một mình đi.”
Sau đó, là một đoạn dài trầm mặc.
“Vô Ngân, đệ nói xem con yêu kia rốt cuộc có thân phận gì? Sao sư phụ lại nói như vậy?”
Hôm qua mười mấy người họ xông lên ngăn trở đều bị tên yêu kia thoải mái tránh khỏi. Vốn tưởng bọn họ thực lực quá yếu, ai ngờ sư phụ cũng không có năng lực cản hắn. Đại sư bắt yêu Cửu Anh cũng không sợ, con yêu kia quá mạnh. Mạnh đến nỗi không giống như chỉ có công lực ngàn năm.
Yêu Nghiệt mang di vật của sư muội đi, có sư đệ không cam lòng, “Chỉ là xà yêu mà thôi, chỉ cần hợp lực với chùa Chân Vũ, núi Vân Đài, không sợ không làm gì được hắn!”
Ai ngờ sư phụ nghe xong lại trầm mặc, trầm trọng mở miệng, “Liên thủ thì làm được gì? Chỉ sợ bây giờ Long Vương cũng không phải đối thủ của hắn.”
“Sư phụ?”
“Năm đó Đậu Đậu vào núi, tất cả các con đều ở đây. Nếu không phải Long Vương lấy tính mạng sư muội các con áp chế, các con nghĩ hắn sẽ cam nguyện thề sao? Hắn để ý sư muội các con, cho nên mới không gây chuyện với núi Đạo Vương.”
Không ai nói chuyện, Vân Tung thở dài, “Nếu hắn chỉ là xà yêu như các con nghĩ thì tốt rồi.”
“Sư phụ…”
“Không cần nói nữa, Vô Ngân, Vô Ưu ở lại, còn lại đều lui ra đi.”
“… Dạ”
Nhớ đến đây, Vong Trần nhìn Vô Ngân, “Sư phụ nói gì với hai người? Tên Vô Ưu lười biếng kia sao lại đến Cục bắt yêu được vậy?”
Vô ngân mỉm cười, “Sư phụ để hắn đi tìm sư muội.”
“Không cần! Tổ sư gia đang bế quan, không gặp ai.”
Vong Trần nói xong, lại cảm thấy giọng điệu quá mức cường ngạnh. Ông đi qua đỡ Diệp Tinh Trạch dậy, ôn hòa nói, “Con muốn ở lại thì ở vài ngày, không thì xuống núi sớm đi, muộn rồi đi đường không an toàn.”
“… Vậy đồ nhi xuống núi sớm chút.”
Vong Trần thở ra, “Cũng tốt.”
Tiểu Đông Quách này rất sùng bái sư muội. Nếu biết sư muội gặp chuyện thì nhất định sẽ rất thương tâm. Thấy đồ đệ nhỏ đã bái ông rồi quay người đi, Vong Trần nghĩ đến gì đó bèn vội đuổi theo, “Đợi đã.”
“Sư phụ, còn chuyện gì sao?”
“Đây là Bổ linh đan, con cầm dùng đi. Ở bên ngoài thì đừng xen vào việc của người khác. Nếu gặp nguy hiểm, nhớ gọi cho Vô Ưu sư thúc của con.”
Vong Trần nói xong, lấy ra tờ giấy ghi số điện thoại và địa chỉ từ ống tay áo đưa cho Diệp Tinh Trạch, “Hiện giờ nó nhậm chức ở Cục bắt yêu, cách con rất gần.”
“Thập Nhất sư thúc ạ?”
“Ừ.”
Hai mắt Diệp Tinh Trạch lóe sáng, cảm thấy chút oán giận còn lại cũng nguôi xuống. Tuy rằng sự phụ không chân chính dạy cậu thuật đoán mệnh nhưng vẫn thật tâm yêu thương cậu. Nếu không cũng sẽ không sợ cậu gặp chuyện mà cho cậu số điện thoại của Thập Nhất sư thúc.
“Đa tạ sư phụ.”
“Ừ, đi đi.”
Nhìn Diệp Tinh Trạch rời đi, Vong Trần thở dài thật sâu.
“Vạn vật đều có tạo hóa, sư huynh cần gì buồn lo vô cớ?”
Chưa thấy người đã thấy tiếng, thuận theo mà đến có một mùi hoa thản nhiên.
“Cũng là đệ và Vô Ưu nhìn rộng,” Vong Trần thu mắt, xoay người, “Vô Ngân, sư phụ sao rồi?”
Vô Ngân đúng là Tam sư thúc bị Diệp Tinh Trạch phá hỏng vườn hoa, mặt như tranh vẽ, phong lưu nho nhã, cuộc đời hắn thích nhất trồng hoa. Nghe Vong Trần hỏi, hắn lắc đầu, “Còn thế nào nữa? Người hiểu rõ sư phụ nhất là sư muội, giờ sư muội đột ngột đi về cõi tiên, sư phụ lại không tính ra được hồn muội ấy đi về đâu...”
“Sư phụ đâu?”
“Ở Hàn động.”
“Ta đi nhìn xem… Thôi vậy, cứ để sư phụ một mình đi.”
Sau đó, là một đoạn dài trầm mặc.
“Vô Ngân, đệ nói xem con yêu kia rốt cuộc có thân phận gì? Sao sư phụ lại nói như vậy?”
Hôm qua mười mấy người họ xông lên ngăn trở đều bị tên yêu kia thoải mái tránh khỏi. Vốn tưởng bọn họ thực lực quá yếu, ai ngờ sư phụ cũng không có năng lực cản hắn. Đại sư bắt yêu Cửu Anh cũng không sợ, con yêu kia quá mạnh. Mạnh đến nỗi không giống như chỉ có công lực ngàn năm.
Yêu Nghiệt mang di vật của sư muội đi, có sư đệ không cam lòng, “Chỉ là xà yêu mà thôi, chỉ cần hợp lực với chùa Chân Vũ, núi Vân Đài, không sợ không làm gì được hắn!”
Ai ngờ sư phụ nghe xong lại trầm mặc, trầm trọng mở miệng, “Liên thủ thì làm được gì? Chỉ sợ bây giờ Long Vương cũng không phải đối thủ của hắn.”
“Sư phụ?”
“Năm đó Đậu Đậu vào núi, tất cả các con đều ở đây. Nếu không phải Long Vương lấy tính mạng sư muội các con áp chế, các con nghĩ hắn sẽ cam nguyện thề sao? Hắn để ý sư muội các con, cho nên mới không gây chuyện với núi Đạo Vương.”
Không ai nói chuyện, Vân Tung thở dài, “Nếu hắn chỉ là xà yêu như các con nghĩ thì tốt rồi.”
“Sư phụ…”
“Không cần nói nữa, Vô Ngân, Vô Ưu ở lại, còn lại đều lui ra đi.”
“… Dạ”
Nhớ đến đây, Vong Trần nhìn Vô Ngân, “Sư phụ nói gì với hai người? Tên Vô Ưu lười biếng kia sao lại đến Cục bắt yêu được vậy?”
Vô ngân mỉm cười, “Sư phụ để hắn đi tìm sư muội.”
/1918
|