Phu nhân Hoa Dung vén tay áo nhìn chằm chằm Nhiễu Lan Đằng trên tay trong chốc lát, yên lặng gọi khế nhân bà mới thu.
“Biết ta gọi ngươi tới để làm gì không?”
Phu nhân Hoa Dung tĩnh tâm uống một ngụm trà, thuận tiện chậm rì rì nhìn nam nhân ít tuổi trước mặt một cái.
Nam nhân là tu sĩ, ngược sáng nên khuôn mặt mơ hồ không rõ, “... Biết.”
“Đi đi, thánh nữ mới nhập các, không có tình yêu, trưởng lão thánh nữ sẽ vì người này lựa chọn nam sủng, ngươi đi, nhất định có thể được chọn.”
Nam nhân trầm mặc chốc lát, nói, “Cô ấy có tình yêu.”
“Nhưng tình yêu của cô ta không ở đây.”
“Tôi sẽ không được chọn.”
“Ngươi sẽ được chọn, lúc trước ta thu ngươi làm khế nhân chính là vì chắc chắn điểm ấy, cho nên đừng để ta thất vọng. Nếu không... ngươi sẽ chết rất thảm, rất thảm!”
Phu nhân Hoa Dung nói như vậy, nam nhân chỉ có thể cúi đầu, trầm giọng trả lời, “... Vâng.”
“Đi đi, bây giờ ngươi đi, nhất định có thể qua.”
“... Vâng.”
Nam nhân đi rồi, cổ bà từ chỗ tối đi ra, “Chủ tử, có phải công tử đã hoài nghi chuyện gì không? Cần thuộc hạ làm gì không?”
“Tạm thời không cần, chờ nó thật sự hoài nghi, ta sẽ thông báo để ngươi động thủ. Bây giờ việc mà ngươi phải làm chính là bảo vệ cho tốt phần công việc kia! Vào thời điểm tất yếu, ta còn cần cổ trùng.”
“Vâng, chủ thượng.”
“... Còn gì muốn nói?” Phu nhân Hoa Dung buông chén trà, liếc mắt một cái là nhìn thấu tâm tư cổ bà.
“Lần trước ở Nhân giới, tứ thiếu Hoa gia đã gặp mặt Mạch Phi.”
“À? Sau đó thì sao?”
“Sau đó hắn ta đã bỏ qua cho đôi uyên ương số khổ kia, không biết là sống chết mặc bay, hay là... Lúc trước chủ tử nghĩ muốn gả Mạch Phi cho Hoa gia, bây giờ thì sao?”
“Bây giờ?”
Phu nhân Hoa Dung hừ lạnh một tiếng, “Bây giờ cô ta phải chết! Hiểu chưa?”
“Đã hiểu ạ.”
“Đi đi, xem Quỳnh Lâm một chút, nhân tiện vận dụng cổ trùng trên người trưởng lão thánh nữ của ngươi, để bà ta tuyển người cho Mạch Phi.”
“Vâng! Phu nhân.”
Sau đó cổ bà liền xoay người đi, tiếp đó bà già mặt đầy nếp nhăn biến mất, lặng lẽ đi theo phía sau quần ma nam sủng hưởng ứng lệnh triệu tập.
Đậu Đậu trở về Thánh nữ các lại nhận được tin dữ, chính là… thánh nữ không có tình yêu ở đây, phải lựa chọn nam nhân mới hoặc là nam ma bồi dưỡng cảm tình!
Khụ...
Logic này cô không hiểu lắm.
Rõ ràng cô có tình yêu! Còn ở đây!
Được rồi, cô thừa nhận tình yêu này của cô có vẻ... tạm thời không thích hợp hiện thân.
Đương nhiên đây không phải quan trọng nhất! Quan trọng nhất là… tuyển nam sủng cho cô, mẹ nó thế mà không được sự đồng ý của cô!
Trưởng lão thánh nữ lại thích Mạch Quỳnh Lâm như vậy, sẽ không chọn cho cô một tên xấu thậm tệ về chứ? Sẽ không chọn cho cô một tên sao chổi về chứ?
Không quan trọng, dù sao cô không cần là được.
Từ từ, tình yêu của cô ngay bên cạnh, lúc đầu nhào đến, cũng đâu có nhào thành công...
Yêu Nghiệt đột nhiên bị Đậu Đậu liếc nhìn, yên lặng… yên lặng đứng xa chút.
Nói thật, tình huống bây giờ hắn không hiểu lắm. Hắn lấy đi trí nhớ hắn và vợ yêu nhau khi vợ ở hiện đại, nước hồ thánh lại làm cho cô nhớ tới chuyện của Mạch Phi lúc trước mà hắn không muốn cho cô nhớ.
Lúc cô là Mạch Phi...
À, nói thế nào nhỉ, có chút ngốc, có chút ngây thơ, có chút… muốn nhào vào hắn!
Đương nhiên, Mạch Phi vẫn ngây thơ, không có cái dũng khí vò mẻ lại sứt kia nên thường chỉ nhào được có một nửa mà thôi.
Nhưng vợ hắn lại không giống!
Cho nên giờ là tình huống gì, có trí nhớ của Mạch Phi, còn có quyết đoán của Kim Đậu Đậu... vợ hắn?
“Biết ta gọi ngươi tới để làm gì không?”
Phu nhân Hoa Dung tĩnh tâm uống một ngụm trà, thuận tiện chậm rì rì nhìn nam nhân ít tuổi trước mặt một cái.
Nam nhân là tu sĩ, ngược sáng nên khuôn mặt mơ hồ không rõ, “... Biết.”
“Đi đi, thánh nữ mới nhập các, không có tình yêu, trưởng lão thánh nữ sẽ vì người này lựa chọn nam sủng, ngươi đi, nhất định có thể được chọn.”
Nam nhân trầm mặc chốc lát, nói, “Cô ấy có tình yêu.”
“Nhưng tình yêu của cô ta không ở đây.”
“Tôi sẽ không được chọn.”
“Ngươi sẽ được chọn, lúc trước ta thu ngươi làm khế nhân chính là vì chắc chắn điểm ấy, cho nên đừng để ta thất vọng. Nếu không... ngươi sẽ chết rất thảm, rất thảm!”
Phu nhân Hoa Dung nói như vậy, nam nhân chỉ có thể cúi đầu, trầm giọng trả lời, “... Vâng.”
“Đi đi, bây giờ ngươi đi, nhất định có thể qua.”
“... Vâng.”
Nam nhân đi rồi, cổ bà từ chỗ tối đi ra, “Chủ tử, có phải công tử đã hoài nghi chuyện gì không? Cần thuộc hạ làm gì không?”
“Tạm thời không cần, chờ nó thật sự hoài nghi, ta sẽ thông báo để ngươi động thủ. Bây giờ việc mà ngươi phải làm chính là bảo vệ cho tốt phần công việc kia! Vào thời điểm tất yếu, ta còn cần cổ trùng.”
“Vâng, chủ thượng.”
“... Còn gì muốn nói?” Phu nhân Hoa Dung buông chén trà, liếc mắt một cái là nhìn thấu tâm tư cổ bà.
“Lần trước ở Nhân giới, tứ thiếu Hoa gia đã gặp mặt Mạch Phi.”
“À? Sau đó thì sao?”
“Sau đó hắn ta đã bỏ qua cho đôi uyên ương số khổ kia, không biết là sống chết mặc bay, hay là... Lúc trước chủ tử nghĩ muốn gả Mạch Phi cho Hoa gia, bây giờ thì sao?”
“Bây giờ?”
Phu nhân Hoa Dung hừ lạnh một tiếng, “Bây giờ cô ta phải chết! Hiểu chưa?”
“Đã hiểu ạ.”
“Đi đi, xem Quỳnh Lâm một chút, nhân tiện vận dụng cổ trùng trên người trưởng lão thánh nữ của ngươi, để bà ta tuyển người cho Mạch Phi.”
“Vâng! Phu nhân.”
Sau đó cổ bà liền xoay người đi, tiếp đó bà già mặt đầy nếp nhăn biến mất, lặng lẽ đi theo phía sau quần ma nam sủng hưởng ứng lệnh triệu tập.
Đậu Đậu trở về Thánh nữ các lại nhận được tin dữ, chính là… thánh nữ không có tình yêu ở đây, phải lựa chọn nam nhân mới hoặc là nam ma bồi dưỡng cảm tình!
Khụ...
Logic này cô không hiểu lắm.
Rõ ràng cô có tình yêu! Còn ở đây!
Được rồi, cô thừa nhận tình yêu này của cô có vẻ... tạm thời không thích hợp hiện thân.
Đương nhiên đây không phải quan trọng nhất! Quan trọng nhất là… tuyển nam sủng cho cô, mẹ nó thế mà không được sự đồng ý của cô!
Trưởng lão thánh nữ lại thích Mạch Quỳnh Lâm như vậy, sẽ không chọn cho cô một tên xấu thậm tệ về chứ? Sẽ không chọn cho cô một tên sao chổi về chứ?
Không quan trọng, dù sao cô không cần là được.
Từ từ, tình yêu của cô ngay bên cạnh, lúc đầu nhào đến, cũng đâu có nhào thành công...
Yêu Nghiệt đột nhiên bị Đậu Đậu liếc nhìn, yên lặng… yên lặng đứng xa chút.
Nói thật, tình huống bây giờ hắn không hiểu lắm. Hắn lấy đi trí nhớ hắn và vợ yêu nhau khi vợ ở hiện đại, nước hồ thánh lại làm cho cô nhớ tới chuyện của Mạch Phi lúc trước mà hắn không muốn cho cô nhớ.
Lúc cô là Mạch Phi...
À, nói thế nào nhỉ, có chút ngốc, có chút ngây thơ, có chút… muốn nhào vào hắn!
Đương nhiên, Mạch Phi vẫn ngây thơ, không có cái dũng khí vò mẻ lại sứt kia nên thường chỉ nhào được có một nửa mà thôi.
Nhưng vợ hắn lại không giống!
Cho nên giờ là tình huống gì, có trí nhớ của Mạch Phi, còn có quyết đoán của Kim Đậu Đậu... vợ hắn?
/1918
|