Yêu Nghiệt cũng đã nói vậy rồi, Đậu Đậu còn nói gì được nữa chứ, cô chỉ có thể gật đầu, “Ừ, anh nói đúng, nếu anh không rút long cốt, hai đứa con đều là thần rồi.”
Yêu Nghiệt, “... Ha ha.”
Nói nửa ngày, không phải vợ hắn đau lòng hắn mà là đau lòng hai đứa con!
“Em họ, em ở đâu? Cơm chiều đã ăn chưa?”
Sở Từ không hợp thời đứng ở cửa bắt đầu ồn ào, Đậu Đậu bảo Yêu Nghiệt ẩn hình trước, xong rồi mới mở cửa, “Cậu không có việc gì thì đừng sang bên này, tôi ăn cơm không ăn cơm đâu liên quan gì đến cậu chứ?”
Nói xong đóng cửa lại.
Trước kia Đậu Đậu không đối với một người xa lạ như vậy, người ta mang thiện ý đến nói chuyện với cô, cô cũng không cần thiết phải tỏ thái độ như vậy. Nhưng không biết tại sao, cô gặp Sở Từ này liền cảm thấy không thích.
Đối với việc chán ghét thâm căn cố đế của Đậu Đậu, Sở Từ chỉ có thể cười, tự nói với mình, không sao, chỉ cần cô không nhớ rõ, mình vẫn có cơ hội xóa đi hình tượng xấu trong lòng cô.
Đậu Đậu đóng cửa lại rồi, Sở Từ vẫn có thể tâm bình khí hòa không biết xấu hổ nói tiếp.
“Em không ăn cơm đương nhiên có liên quan tới anh, anh là nam sủng của em, anh phải chăm sóc chuyện ăn uống và cuộc sống hằng ngày của em.”
Đậu Đậu nghe vậy liền cười ha ha, “Tôi nói này. Nghe trưởng lão nói cậu từ thế kỉ hai mốt đến đây. Cậu không thấy từ nam sủng rất mang tính hèn mọn sao?”
Sở Từ, “... Không.”
Nếu ngay cả hai từ nam sủng này mà cậu ta cũng để ý, như vậy lúc trước biết mình thành khế nhân, cậu ta đã sớm đâm đầu chết rồi.
Nếu Đậu Đậu biết kỳ thật cậu ta nghĩ vậy, nhất định đứng lên cho cậu ta hai cái tát. Ăn nhờ ở đậu còn có cảm giác ưu việt? Có biết xấu hổ không?
Con mẹ nó sao đây có thể đơn giản là khó khăn and suy sụp được?
Đây đã là bán đứng tự tôn rồi!
Bán đứng tự tôn còn bán đến vui vẻ như vậy, không thấy hổ thẹn mà còn lấy làm vinh quang đấy à?
Đáng tiếc, ngay cả thân phận thực của Sở Từ cô còn không biết, đừng nói đến chuyện biết Sở Từ là khế nhân thề nguyện trung thành với phu nhân Hoa Dung. Vì thế đối với câu không thấy kia của Sở Từ, Đậu Đậu chỉ có thể cười lạnh.
Sở Từ vừa định đi đã thấy Đại Vu Sư mang hộp cơm đến.
Y vẫn mặc một thân trang phục vu sư như cũ, lững thững đi tới như là hành giả xuất trần.
“Vu Sư đại nhân? Sao người lại đến đây?”
Tuy rằng biết Đại Vu Sư cũng thích Kim Đậu Đậu, nhưng cậu ta chưa bỏ ý định, cứ muốn hỏi lại một câu.
Đại Vu Sư không thèm để cậu ta trong mắt, coi như không nhìn thấy “Mạch Phi, ta có thể vào không?”
“Ta?”
Sở Từ không tự giác lặp lại một câu, nghĩ đến lời căn dặn của phu nhân Hoa Dung, nhất thời sắc mặt không tốt lắm.
Phu nhân Hoa Dung từng nói, Đại Vu Sư tự cho mình rất cao, trừ trước mặt Ma quân xưng thần ra thì những lúc khác đều xưng bổn tọa.
Yêu Nghiệt, “... Ha ha.”
Nói nửa ngày, không phải vợ hắn đau lòng hắn mà là đau lòng hai đứa con!
“Em họ, em ở đâu? Cơm chiều đã ăn chưa?”
Sở Từ không hợp thời đứng ở cửa bắt đầu ồn ào, Đậu Đậu bảo Yêu Nghiệt ẩn hình trước, xong rồi mới mở cửa, “Cậu không có việc gì thì đừng sang bên này, tôi ăn cơm không ăn cơm đâu liên quan gì đến cậu chứ?”
Nói xong đóng cửa lại.
Trước kia Đậu Đậu không đối với một người xa lạ như vậy, người ta mang thiện ý đến nói chuyện với cô, cô cũng không cần thiết phải tỏ thái độ như vậy. Nhưng không biết tại sao, cô gặp Sở Từ này liền cảm thấy không thích.
Đối với việc chán ghét thâm căn cố đế của Đậu Đậu, Sở Từ chỉ có thể cười, tự nói với mình, không sao, chỉ cần cô không nhớ rõ, mình vẫn có cơ hội xóa đi hình tượng xấu trong lòng cô.
Đậu Đậu đóng cửa lại rồi, Sở Từ vẫn có thể tâm bình khí hòa không biết xấu hổ nói tiếp.
“Em không ăn cơm đương nhiên có liên quan tới anh, anh là nam sủng của em, anh phải chăm sóc chuyện ăn uống và cuộc sống hằng ngày của em.”
Đậu Đậu nghe vậy liền cười ha ha, “Tôi nói này. Nghe trưởng lão nói cậu từ thế kỉ hai mốt đến đây. Cậu không thấy từ nam sủng rất mang tính hèn mọn sao?”
Sở Từ, “... Không.”
Nếu ngay cả hai từ nam sủng này mà cậu ta cũng để ý, như vậy lúc trước biết mình thành khế nhân, cậu ta đã sớm đâm đầu chết rồi.
Nếu Đậu Đậu biết kỳ thật cậu ta nghĩ vậy, nhất định đứng lên cho cậu ta hai cái tát. Ăn nhờ ở đậu còn có cảm giác ưu việt? Có biết xấu hổ không?
Con mẹ nó sao đây có thể đơn giản là khó khăn and suy sụp được?
Đây đã là bán đứng tự tôn rồi!
Bán đứng tự tôn còn bán đến vui vẻ như vậy, không thấy hổ thẹn mà còn lấy làm vinh quang đấy à?
Đáng tiếc, ngay cả thân phận thực của Sở Từ cô còn không biết, đừng nói đến chuyện biết Sở Từ là khế nhân thề nguyện trung thành với phu nhân Hoa Dung. Vì thế đối với câu không thấy kia của Sở Từ, Đậu Đậu chỉ có thể cười lạnh.
Sở Từ vừa định đi đã thấy Đại Vu Sư mang hộp cơm đến.
Y vẫn mặc một thân trang phục vu sư như cũ, lững thững đi tới như là hành giả xuất trần.
“Vu Sư đại nhân? Sao người lại đến đây?”
Tuy rằng biết Đại Vu Sư cũng thích Kim Đậu Đậu, nhưng cậu ta chưa bỏ ý định, cứ muốn hỏi lại một câu.
Đại Vu Sư không thèm để cậu ta trong mắt, coi như không nhìn thấy “Mạch Phi, ta có thể vào không?”
“Ta?”
Sở Từ không tự giác lặp lại một câu, nghĩ đến lời căn dặn của phu nhân Hoa Dung, nhất thời sắc mặt không tốt lắm.
Phu nhân Hoa Dung từng nói, Đại Vu Sư tự cho mình rất cao, trừ trước mặt Ma quân xưng thần ra thì những lúc khác đều xưng bổn tọa.
/1918
|