Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Chương 1404: Phải tìm nam sủng cùng tu luyện là chuyện gì đây? (2)
/1918
|
Đậu Đậu, “... Không thể.”
Nhưng ít ra nhìn Đại Vu Sư hào hoa phong nhã, không đến mức mềm không được lại cưỡng ép chứ!
Trưởng lão thánh nữ tìm những nam sủng kia cho cô chọn thì chưa chắc được. Biết người biết mặt không biết lòng, để một con ma xa lạ ngay cả mặt mũi cũng chưa thấy qua tu luyện với mình, mặc kệ người khác nghĩ thế nào, dù sao cô cũng lo lắng!
Từ từ… tu luyện cùng?
“Phải tìm nam sủng cùng tu luyện là chuyện gì?”
Đậu Đậu hỏi vậy, bên môi Đại Vu Sư liền mang theo ý cười, không biết là chê cười hay thế nào, chỉ nói, “Ngày mai sẽ biết.”
Đậu Đậu, “... Ha ha.”
Nghĩ đã biết không phải chuyện tốt gì rồi.
Nhưng mà có châm ngôn nói thế nào nhỉ? Binh đến tướng chặn, loại chuyện này muốn lo cũng không lo được. Chỉ có thể án binh bất động, lấy bất biến ứng vạn biến thôi.
Cùng lắm thì đến lúc đó giả bệnh là được!
Giả bệnh gì đó, cô rất chuyên nghiệp!
Có lẽ biểu tình của Đậu Đậu rất rõ ràng, thế nên Đại Vu Sư đã nhìn ra. Nhìn ra cũng không hề nhíu mi, còn mỉm cười, đi qua thu dọn hộp cơm. Cho dù cô nghĩ sao thì cửa này cô vẫn phải qua. Thiên mệnh không thể trái, cũng không thể trái được thiên mệnh...
Đại Vu Sư quyết tâm, thu dọn xong thì đứng lên, “Giờ không còn sớm nữa, ta về trước, sáng mai ta sẽ đến đón cô.”
Đậu Đậu gật đầu, nghĩ đến gì đó lại nói từ từ.
Đại Vu Sư quay đầu hỏi có chuyện gì, Đậu Đậu nhíu mày, “Thân phận của Mạch Truy… Anh ta thật sự không phải con ruột của Mạch Khanh sao?”
Đại Vu Sư sửng sốt, sau lại nói, “Còn đang tính, mấy ngày nữa hẳn là sẽ có kết quả.”
“Ừ, vậy không còn chuyện gì nữa. Mai gặp.”
“Ừ, mai gặp.”
Đại Vu Sư đi rồi, Yêu Nghiệt liền hiện hình, “Mai gặp? Ha ha, nấm kim châm.”
Đậu Đậu, “... Má nó, anh sẽ không tò mò đi xem chứ?”
Yêu Nghiệt, “... Anh đâu có nhàm chán như vậy?”
“... Trước kia không có, bây giờ sao biết được! Thời gian giết chết heo…”
“Anh không có, anh nói nấm kim châm là một loại thực vật, biệt danh là ngày mai gặp.”
Đậu Đậu, “... À.”
Cái này cô biết, nấm kim châm chả tiêu hóa được, ăn vào ra sao thì đi ra như thế. Cho nên nó có biệt danh là ngày mai gặp.
Dọa chết cô, cô còn tưởng rằng vị Tôn thần này hứng chí lên đi rình coi tiểu Đại Vu Sư chứ!
Nếu là thật… vậy quá đáng sợ! Cô còn chưa gặp được ai nhàm chán vậy đâu!
Ngoại trừ tiểu sư điệt của cô, tiểu sư điệt của cô chính là điển hình của mấy người nhàm chán, ngu ngốc mẫu mực! Đậu Đậu không biết là người đàn ông nhà mình cũng rất nhàm chán.
Buổi tối, Đậu Đậu dỗ hai đứa con ngủ, đợi hai đứa ngủ xong, vẫn nhịn không được chọc chọc Yêu Nghiệt ngồi bên giường.
Yêu Nghiệt bị cô chọc, nhất thời da đầu run lên, “Mau ngủ đi! Không phải trưởng lão thánh nữ kia nói ngày mai còn phải tu luyện sao?”
Đậu Đậu, “... Đúng vậy, tôi bề bộn nhiều việc lắm cho nên anh nhanh chóng nói cho tôi biết chúng ta làm cách nào để sinh đứa nhỏ đi?”
Nhưng ít ra nhìn Đại Vu Sư hào hoa phong nhã, không đến mức mềm không được lại cưỡng ép chứ!
Trưởng lão thánh nữ tìm những nam sủng kia cho cô chọn thì chưa chắc được. Biết người biết mặt không biết lòng, để một con ma xa lạ ngay cả mặt mũi cũng chưa thấy qua tu luyện với mình, mặc kệ người khác nghĩ thế nào, dù sao cô cũng lo lắng!
Từ từ… tu luyện cùng?
“Phải tìm nam sủng cùng tu luyện là chuyện gì?”
Đậu Đậu hỏi vậy, bên môi Đại Vu Sư liền mang theo ý cười, không biết là chê cười hay thế nào, chỉ nói, “Ngày mai sẽ biết.”
Đậu Đậu, “... Ha ha.”
Nghĩ đã biết không phải chuyện tốt gì rồi.
Nhưng mà có châm ngôn nói thế nào nhỉ? Binh đến tướng chặn, loại chuyện này muốn lo cũng không lo được. Chỉ có thể án binh bất động, lấy bất biến ứng vạn biến thôi.
Cùng lắm thì đến lúc đó giả bệnh là được!
Giả bệnh gì đó, cô rất chuyên nghiệp!
Có lẽ biểu tình của Đậu Đậu rất rõ ràng, thế nên Đại Vu Sư đã nhìn ra. Nhìn ra cũng không hề nhíu mi, còn mỉm cười, đi qua thu dọn hộp cơm. Cho dù cô nghĩ sao thì cửa này cô vẫn phải qua. Thiên mệnh không thể trái, cũng không thể trái được thiên mệnh...
Đại Vu Sư quyết tâm, thu dọn xong thì đứng lên, “Giờ không còn sớm nữa, ta về trước, sáng mai ta sẽ đến đón cô.”
Đậu Đậu gật đầu, nghĩ đến gì đó lại nói từ từ.
Đại Vu Sư quay đầu hỏi có chuyện gì, Đậu Đậu nhíu mày, “Thân phận của Mạch Truy… Anh ta thật sự không phải con ruột của Mạch Khanh sao?”
Đại Vu Sư sửng sốt, sau lại nói, “Còn đang tính, mấy ngày nữa hẳn là sẽ có kết quả.”
“Ừ, vậy không còn chuyện gì nữa. Mai gặp.”
“Ừ, mai gặp.”
Đại Vu Sư đi rồi, Yêu Nghiệt liền hiện hình, “Mai gặp? Ha ha, nấm kim châm.”
Đậu Đậu, “... Má nó, anh sẽ không tò mò đi xem chứ?”
Yêu Nghiệt, “... Anh đâu có nhàm chán như vậy?”
“... Trước kia không có, bây giờ sao biết được! Thời gian giết chết heo…”
“Anh không có, anh nói nấm kim châm là một loại thực vật, biệt danh là ngày mai gặp.”
Đậu Đậu, “... À.”
Cái này cô biết, nấm kim châm chả tiêu hóa được, ăn vào ra sao thì đi ra như thế. Cho nên nó có biệt danh là ngày mai gặp.
Dọa chết cô, cô còn tưởng rằng vị Tôn thần này hứng chí lên đi rình coi tiểu Đại Vu Sư chứ!
Nếu là thật… vậy quá đáng sợ! Cô còn chưa gặp được ai nhàm chán vậy đâu!
Ngoại trừ tiểu sư điệt của cô, tiểu sư điệt của cô chính là điển hình của mấy người nhàm chán, ngu ngốc mẫu mực! Đậu Đậu không biết là người đàn ông nhà mình cũng rất nhàm chán.
Buổi tối, Đậu Đậu dỗ hai đứa con ngủ, đợi hai đứa ngủ xong, vẫn nhịn không được chọc chọc Yêu Nghiệt ngồi bên giường.
Yêu Nghiệt bị cô chọc, nhất thời da đầu run lên, “Mau ngủ đi! Không phải trưởng lão thánh nữ kia nói ngày mai còn phải tu luyện sao?”
Đậu Đậu, “... Đúng vậy, tôi bề bộn nhiều việc lắm cho nên anh nhanh chóng nói cho tôi biết chúng ta làm cách nào để sinh đứa nhỏ đi?”
/1918
|