Làm một đám ma ăn dưa hóng hớt chuyên nghiệp suốt mấy ngàn năm qua, bọn họ đối với chuyện hóng hớt có khứu giác rất nhạy bén.
Tứ công tử Hoa gia cùng Nhị tiểu thư Mạch gia, tin tức này từ hơn một ngàn năm trước đã có nhỉ?
Nghe nói lúc ấy mới chỉ đề nghị, có mỗi thế đã dọa chết tứ công tử, anh ta còn ở kỹ viện hơn một tháng, ở đến lúc có bệnh mới dám về nhà.
Thế bây giờ là tình huống gì?
Một nghìn năm qua đi, khẩu vị thay đổi? Không thích đại nha hoàn Chu gia lại thích Nhị tiểu thư Mạch gia?
Từ lúc cách xa mấy chục thước Đậu Đậu đã thấy tình trạng này, ngồi trong xe ôm Viên Viên, đặc biệt muốn im lặng.
Nhiều ma vây xem như vậy, chẳng lẽ cái tên Hoa Hạo Vũ kia đến cầu hôn thật?
“Tới rồi, xuống xe đi.”
Mạch Lăng vén màn xe ngựa lên, ánh mắt quần qua nhất thời giống như tia X quang bắn tới.
Đậu Đậu không thể giải thích được, từ chối cũng không tác dụng, chỉ có thể lựa chọn đối mặt sự thật.
Quần ma ăn dưa vừa thấy Đậu Đậu xuống dưới, lập tức dành ra một con đường rộng.
Đậu Đậu đi vào cửa, theo nha hoàn vào phòng khách, Mạch tướng quân và phu nhân Hoa Dung đã ngồi ở chủ vị uống trà. Hoa Hạo Vũ được xưng tứ công tử não bị co rút ngồi ở ghế khách quý chậm rãi uống trà, một bộ công tử nho nhã.
Ngụy trang! Tất cả chỉ là ngụy trang!
Mạch Lăng đoán không sai chút nào, tên ngốc này chính là muốn cưới cô về để chậm rãi tra tấn!
“Ôi chao, biểu muội về rồi à? Đến đây, ngồi cạnh ta này.”
“Hạo Vũ!” Phu nhân Hoa Dung chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Quy củ chút đi.”
Hoa Hạo Vũ mặc kệ, hôm nay anh ta đến đây, là vì muốn khiến Mạch Phi ngột ngạt. Mẹ nó, dám đánh anh ta! Vậy phải chuẩn bị bị anh ta lấy về nhà đánh mỗi ngày đi!
Lúc trước anh ta vẫn cảm thấy Mạch Phi là đứa ngốc. Lúc ở Nhân giới thấy một mặt khác của cô thì anh ta phát hiện cô không hề ngốc như Mạch Quỳnh Lâm nói. Cô rất thú vị, rất thâm hiểm, rất giảo hoạt, cũng rất không biết xấu hổ. Cho nên anh ta liền có chút hứng thú với cô.
Anh ta rất hiếu kỳ, một ngàn năm này Mạch Phi ăn gì, sao chỉ số thông minh lại tăng lên nhiều vậy?
Cho nên lúc anh ta mới biết cô vào Thánh nữ các thì đã tặng cô một món quà thiếu đánh như vậy. Đương nhiên mục đích là vì muốn nhìn dáng vẻ xấu xí đó của cô.
Nhưng mà không quan trọng, quan trọng là... cô dám đánh anh ta!
Ma nam bình thường đều sẽ không đánh con gái, ít nhất ở bên ngoài sẽ không. Vì thế nếu anh ta muốn báo thù, vậy chỉ có thể lấy cô về nhà, tùy tiện đánh, muốn đánh thế nào thì đánh thế đó. Đánh xong hết giận rồi, lại viết một phong thư ly hôn là xong!
Hoa Hạo Vũ tính toán tốt lắm, nhưng mà Đậu Đậu vừa mở miệng chính là, “Ngươi muốn bị cắm sừng sao?”
Hoa Hạo Vũ ngơ ngác, “Lời này có ý gì?”
“Ý ta muốn nói là, ngươi xem, ta đã sinh hai đứa con rồi, cái sừng này ngươi phải mang chắc rồi, không chỉ có vợ ngoại tình mà ngươi còn làm cha. À, đúng rồi, có thể ngươi không sợ, không sợ là tốt, không sợ thì ta sẽ gả, dù sao ngươi không ngại mà!”
Xong rồi ngồi vào chỗ mình, bắt tréo chân, “Còn nữa, có thể ngươi đã nghe nói rồi. Đại Vu Sư bây giờ là người của ta. Sính lễ ít như thế này, ngươi xác định đủ để lấy cả y về nhà chứ?”
Tứ công tử Hoa gia cùng Nhị tiểu thư Mạch gia, tin tức này từ hơn một ngàn năm trước đã có nhỉ?
Nghe nói lúc ấy mới chỉ đề nghị, có mỗi thế đã dọa chết tứ công tử, anh ta còn ở kỹ viện hơn một tháng, ở đến lúc có bệnh mới dám về nhà.
Thế bây giờ là tình huống gì?
Một nghìn năm qua đi, khẩu vị thay đổi? Không thích đại nha hoàn Chu gia lại thích Nhị tiểu thư Mạch gia?
Từ lúc cách xa mấy chục thước Đậu Đậu đã thấy tình trạng này, ngồi trong xe ôm Viên Viên, đặc biệt muốn im lặng.
Nhiều ma vây xem như vậy, chẳng lẽ cái tên Hoa Hạo Vũ kia đến cầu hôn thật?
“Tới rồi, xuống xe đi.”
Mạch Lăng vén màn xe ngựa lên, ánh mắt quần qua nhất thời giống như tia X quang bắn tới.
Đậu Đậu không thể giải thích được, từ chối cũng không tác dụng, chỉ có thể lựa chọn đối mặt sự thật.
Quần ma ăn dưa vừa thấy Đậu Đậu xuống dưới, lập tức dành ra một con đường rộng.
Đậu Đậu đi vào cửa, theo nha hoàn vào phòng khách, Mạch tướng quân và phu nhân Hoa Dung đã ngồi ở chủ vị uống trà. Hoa Hạo Vũ được xưng tứ công tử não bị co rút ngồi ở ghế khách quý chậm rãi uống trà, một bộ công tử nho nhã.
Ngụy trang! Tất cả chỉ là ngụy trang!
Mạch Lăng đoán không sai chút nào, tên ngốc này chính là muốn cưới cô về để chậm rãi tra tấn!
“Ôi chao, biểu muội về rồi à? Đến đây, ngồi cạnh ta này.”
“Hạo Vũ!” Phu nhân Hoa Dung chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Quy củ chút đi.”
Hoa Hạo Vũ mặc kệ, hôm nay anh ta đến đây, là vì muốn khiến Mạch Phi ngột ngạt. Mẹ nó, dám đánh anh ta! Vậy phải chuẩn bị bị anh ta lấy về nhà đánh mỗi ngày đi!
Lúc trước anh ta vẫn cảm thấy Mạch Phi là đứa ngốc. Lúc ở Nhân giới thấy một mặt khác của cô thì anh ta phát hiện cô không hề ngốc như Mạch Quỳnh Lâm nói. Cô rất thú vị, rất thâm hiểm, rất giảo hoạt, cũng rất không biết xấu hổ. Cho nên anh ta liền có chút hứng thú với cô.
Anh ta rất hiếu kỳ, một ngàn năm này Mạch Phi ăn gì, sao chỉ số thông minh lại tăng lên nhiều vậy?
Cho nên lúc anh ta mới biết cô vào Thánh nữ các thì đã tặng cô một món quà thiếu đánh như vậy. Đương nhiên mục đích là vì muốn nhìn dáng vẻ xấu xí đó của cô.
Nhưng mà không quan trọng, quan trọng là... cô dám đánh anh ta!
Ma nam bình thường đều sẽ không đánh con gái, ít nhất ở bên ngoài sẽ không. Vì thế nếu anh ta muốn báo thù, vậy chỉ có thể lấy cô về nhà, tùy tiện đánh, muốn đánh thế nào thì đánh thế đó. Đánh xong hết giận rồi, lại viết một phong thư ly hôn là xong!
Hoa Hạo Vũ tính toán tốt lắm, nhưng mà Đậu Đậu vừa mở miệng chính là, “Ngươi muốn bị cắm sừng sao?”
Hoa Hạo Vũ ngơ ngác, “Lời này có ý gì?”
“Ý ta muốn nói là, ngươi xem, ta đã sinh hai đứa con rồi, cái sừng này ngươi phải mang chắc rồi, không chỉ có vợ ngoại tình mà ngươi còn làm cha. À, đúng rồi, có thể ngươi không sợ, không sợ là tốt, không sợ thì ta sẽ gả, dù sao ngươi không ngại mà!”
Xong rồi ngồi vào chỗ mình, bắt tréo chân, “Còn nữa, có thể ngươi đã nghe nói rồi. Đại Vu Sư bây giờ là người của ta. Sính lễ ít như thế này, ngươi xác định đủ để lấy cả y về nhà chứ?”
/1918
|