Yêu Nghiệt không được cô an ủi, nhưng mà dưới chân Ma quân quyền uy cuồn cuộn, hắn không muốn bại lộ thân phận, cũng chỉ có thể cắn răng nuốt vào bụng.
Lúc này hắn lại nghĩ đến Tiểu Thập...
Cuối cùng của cuối cùng, Mạch tướng quân vẫn khoái trá quyết định: Chọn một ngày hoàng đạo, đính hôn cho đứa con gái thứ hai không bớt lo nhà mình.
Chậc chậc, rạng rỡ tổ tông mà...
Mạch tướng quân thì vui vẻ, còn phu nhân Hoa Dung lại sắp điên rồi. Đậu Đậu tứ cố vô thân thì bà ta còn có thể nghĩ mọi biện pháp lấy cái mạng nhỏ của cô, nhưng có Đại Vu Sư thì không còn như trước nữa.
Sự việc đã phát triển tới tình trạng này, bà ta còn có thể nói gì được? Còn có thể nói thế nào nữa?
Bà ta chỉ có thể mỉm cười, hi vọng vào Hoa Hạo Vũ, “Hạo Vũ à, cháu nghe được hết rồi chứ? Dượng cháu đã quyết định như vậy, cháu cũng đừng níu kéo nữa.”
Mau níu kéo đi! Ngươi mau chóng níu kéo đi! Vừa rồi không phải ngươi mới thề non hẹn biển không phải cô thì không cưới sao, mau tiếp tục đi chứ!
Nhưng Hoa Hạo Vũ không tiếp thu được sóng điện não của phu nhân Hoa Dung, anh ta còn tưởng phu nhân Hoa Dung nói chính là ý trên mặt chữ.
Hơn nữa anh ta cũng đã nghĩ rồi, lấy Mạch Phi về thì còn tra tấn được, nhưng ở rể gì đó thì không được đâu!
Cho nên anh ta nghe lời phu nhân Hoa Dung nói, lập tức biết sai liền sửa, “Cô nói đúng, nếu dượng đã quyết định như thế, vậy ta cũng sẽ không níu kéo nữa.”
Hoa Hạo Vũ cũng không ngốc, mang theo sính lễ yên lặng biến mất, chỉ để lại Đại Vu Sư và Mạch tướng quân không biết chữ ngốc viết thế nào ở lại trò chuyện với nhau thật vui.
Vất vả lắm Mạch tướng quân mới gặp một con heo tốt muốn ăn cải trắng thối nhà mình, không muốn đêm dài lắm mộng, hận không thể lập tức đính hôn.
Đại Vu Sư ôn hòa nho nhã đồng ý, yên lặng lấy ra một cuốn sổ nhỏ xíu xiu, bên trong đều viết ngày hoàng đạo.
Y đã sớm chuẩn bị cho nên ngay cả ngày đều đã chọn tốt rồi.
Việc này làm Mạch tướng quân càng thêm vui vẻ, lật xem một lần, khẩn cấp chọn ngày gần nhất, cũng chính là ba mươi lăm ngày sau, là ngày nghỉ của Thánh nữ các.
Đối với chuyện này, tất nhiên Đại Vu Sư không có ý kiến, Đậu Đậu không quan tâm nên cũng không có ý kiến.
Nhưng phu nhân Hoa Dung lại hắng giọng, nói, “Có nên mời Ma quân không?”
Mạch tướng quân gật đầu, “Mời chứ, đương nhiên phải mời!”
Mời ông ta đến, để ông ta bớt nhớ thương hai con gái nhà ông.
Phu nhân Hoa Dung cong khóe môi nói được, trong lòng lại nghĩ: Đính hôn? Mời Ma quân? Đến lúc đó cho tiểu tiện nhân này đẹp mặt!
Bà ta muốn mượn tay Ma quân giết chết Mạch Phi!
Đậu Đậu không biết phu nhân Hoa Dung có tâm tư này, còn tưởng bà ta đang muốn cắt đứt con đường của cô đến với Ma quân.
Nhưng mà cô và Ma quân vốn đã không có gì tốt, cô cũng không biết phu nhân Hoa Dung nghĩ thế nào, sao bà ta luôn một lòng một dạ nghĩ cô sẽ tranh đoạt với Mạch Quỳnh Lâm chứ?
Đậu Đậu lại hỏi Tiểu Ngọc như vậy, Tiểu Ngọc quả thực chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Nhị tiểu thư, người có thể có chút đầu óc không? Quân thượng đã từng triệu người tiến cung, ý tứ này còn chưa đủ rõ ràng sao? Còn nữa, lúc trước người ở Thánh nữ các, không phải đã nói sẽ tranh Ma quân với Đại tiểu thư ư, sao người đã quên rồi?”
Đậu Đậu, “... Ta có nói sao?”
“Người còn chưa nói sao?”
“Được rồi là ta nói, nhưng mà những cái đó chỉ là muốn chọc tức Mạch Quỳnh Lâm thôi!”
“Nhưng Đại tiểu thư lại nghĩ là thật! Hơn nữa, nô tỳ cũng cảm thấy người sẽ gả cho Ma quân.”
Lúc này hắn lại nghĩ đến Tiểu Thập...
Cuối cùng của cuối cùng, Mạch tướng quân vẫn khoái trá quyết định: Chọn một ngày hoàng đạo, đính hôn cho đứa con gái thứ hai không bớt lo nhà mình.
Chậc chậc, rạng rỡ tổ tông mà...
Mạch tướng quân thì vui vẻ, còn phu nhân Hoa Dung lại sắp điên rồi. Đậu Đậu tứ cố vô thân thì bà ta còn có thể nghĩ mọi biện pháp lấy cái mạng nhỏ của cô, nhưng có Đại Vu Sư thì không còn như trước nữa.
Sự việc đã phát triển tới tình trạng này, bà ta còn có thể nói gì được? Còn có thể nói thế nào nữa?
Bà ta chỉ có thể mỉm cười, hi vọng vào Hoa Hạo Vũ, “Hạo Vũ à, cháu nghe được hết rồi chứ? Dượng cháu đã quyết định như vậy, cháu cũng đừng níu kéo nữa.”
Mau níu kéo đi! Ngươi mau chóng níu kéo đi! Vừa rồi không phải ngươi mới thề non hẹn biển không phải cô thì không cưới sao, mau tiếp tục đi chứ!
Nhưng Hoa Hạo Vũ không tiếp thu được sóng điện não của phu nhân Hoa Dung, anh ta còn tưởng phu nhân Hoa Dung nói chính là ý trên mặt chữ.
Hơn nữa anh ta cũng đã nghĩ rồi, lấy Mạch Phi về thì còn tra tấn được, nhưng ở rể gì đó thì không được đâu!
Cho nên anh ta nghe lời phu nhân Hoa Dung nói, lập tức biết sai liền sửa, “Cô nói đúng, nếu dượng đã quyết định như thế, vậy ta cũng sẽ không níu kéo nữa.”
Hoa Hạo Vũ cũng không ngốc, mang theo sính lễ yên lặng biến mất, chỉ để lại Đại Vu Sư và Mạch tướng quân không biết chữ ngốc viết thế nào ở lại trò chuyện với nhau thật vui.
Vất vả lắm Mạch tướng quân mới gặp một con heo tốt muốn ăn cải trắng thối nhà mình, không muốn đêm dài lắm mộng, hận không thể lập tức đính hôn.
Đại Vu Sư ôn hòa nho nhã đồng ý, yên lặng lấy ra một cuốn sổ nhỏ xíu xiu, bên trong đều viết ngày hoàng đạo.
Y đã sớm chuẩn bị cho nên ngay cả ngày đều đã chọn tốt rồi.
Việc này làm Mạch tướng quân càng thêm vui vẻ, lật xem một lần, khẩn cấp chọn ngày gần nhất, cũng chính là ba mươi lăm ngày sau, là ngày nghỉ của Thánh nữ các.
Đối với chuyện này, tất nhiên Đại Vu Sư không có ý kiến, Đậu Đậu không quan tâm nên cũng không có ý kiến.
Nhưng phu nhân Hoa Dung lại hắng giọng, nói, “Có nên mời Ma quân không?”
Mạch tướng quân gật đầu, “Mời chứ, đương nhiên phải mời!”
Mời ông ta đến, để ông ta bớt nhớ thương hai con gái nhà ông.
Phu nhân Hoa Dung cong khóe môi nói được, trong lòng lại nghĩ: Đính hôn? Mời Ma quân? Đến lúc đó cho tiểu tiện nhân này đẹp mặt!
Bà ta muốn mượn tay Ma quân giết chết Mạch Phi!
Đậu Đậu không biết phu nhân Hoa Dung có tâm tư này, còn tưởng bà ta đang muốn cắt đứt con đường của cô đến với Ma quân.
Nhưng mà cô và Ma quân vốn đã không có gì tốt, cô cũng không biết phu nhân Hoa Dung nghĩ thế nào, sao bà ta luôn một lòng một dạ nghĩ cô sẽ tranh đoạt với Mạch Quỳnh Lâm chứ?
Đậu Đậu lại hỏi Tiểu Ngọc như vậy, Tiểu Ngọc quả thực chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Nhị tiểu thư, người có thể có chút đầu óc không? Quân thượng đã từng triệu người tiến cung, ý tứ này còn chưa đủ rõ ràng sao? Còn nữa, lúc trước người ở Thánh nữ các, không phải đã nói sẽ tranh Ma quân với Đại tiểu thư ư, sao người đã quên rồi?”
Đậu Đậu, “... Ta có nói sao?”
“Người còn chưa nói sao?”
“Được rồi là ta nói, nhưng mà những cái đó chỉ là muốn chọc tức Mạch Quỳnh Lâm thôi!”
“Nhưng Đại tiểu thư lại nghĩ là thật! Hơn nữa, nô tỳ cũng cảm thấy người sẽ gả cho Ma quân.”
/1918
|