Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Chương 1437: Có tin tức của phu nhân hoa nguyệt rồi! (1)
/1918
|
Mạch Lăng thở dài, tùy tiện tìm cái ghế ngồi xuống, Đậu Đậu đứng thẳng để Tiểu Ngọc đo đạc rồi đột nhiên nhớ đến một chuyện.
Tiểu Ngọc vừa nói, nếu mẹ cô còn sống… Tại sao Mạch Lăng đột nhiên ho khan ngắt lời?
Đậu Đậu nghi ngờ, quyết định chờ Mạch Lăng đi sẽ hỏi lại. Ai ngờ Mạch Lăng cứ ở chỗ này mãi không đi, đến khi Mạch Truy nhận được tin tức rồi từ hoàng thành trở về, lúc này mới đứng lên ra khỏi tiểu viện của cô.
Thừa dịp anh ta rời đi, Đậu Đậu tìm cái cớ đuổi Duyệt Nhi đi chỗ khác, xong liền hỏi Tiểu Ngọc, “Mẹ ta làm sao vậy? Câu nếu mẹ ta còn sống ấy, lúc đó ngươi muốn nói gì?”
Tiểu Ngọc sửng sốt, sau đó đưa số đo cho thợ may, lại lấy ra mấy mảnh vải cho Đậu Đậu chọn.
Đậu Đậu không yên lòng chỉ một khối vải màu đỏ, tiếp tục hỏi, “Tiểu Ngọc, rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”
Tiểu Ngọc không trốn được, chỉ có thể miễn cưỡng nói: “Ý nô tỳ muốn nói là nếu nhị phu nhân còn sống, không biết bây giờ sẽ vui vẻ thế nào đâu. Nhưng mà chỉ tiếc bây giờ bà không rõ tung tích.”
Đậu Đậu nghi ngờ liếc nhìn một cái, cẩn thận nghĩ lại cũng không có sơ hở gì nên không nghi nữa, “Sớm muộn sẽ có một ngày ta tìm được mẹ về, báo thù cho mẹ!”
“Vâng! Tiểu thư!”
Tiểu Ngọc thở hắt ra, thầm nghĩ, thiếu chút nữa là bà đã nói ra tin tức nhị phu nhân sớm đã hương tiêu ngọc vẫn rồi.
Nhị thiếu gia đã dặn dò, bây giờ còn chưa thể cho tiểu thư biết được, tâm oán hận sẽ có lợi cho tu hành, nhưng oán hận quá nhiều sẽ dễ bị thù hận che mờ hai mắt. Đến lúc đó cô xúc động làm ra chuyện gì, vậy bọn họ có hối hận cũng đã muộn. Về sau bà phải cẩn thận chút, tận lực không thể lỡ miệng trước mặt tiểu thư nữa...
Thợ may đi rồi, Mạch Truy không mời tự đến, vòng quanh Đậu Đậu nhìn một lát, nói, “Coi như có chút tự mình hiểu mình.”
Đậu Đậu, “... Ừ, thì sao?”
“Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn ở cùng Đại Vu Sư, đừng có chắn đường Quỳnh Lâm, vậy ta đây có thể suy nghĩ giữ lại cái mạng nhỏ cho ngươi! Nếu không…”
“Nếu không chẳng lẽ giết ta?”
Đậu Đậu quay đầu lại, không hề sợ hãi đối diện với Mạch Truy, chắc là động tác quá nhanh nên khiến Mạch Truy hơi hoảng hốt. Phục hồi tinh thần lại anh ta hận không thể phỉ nhổ chính mình.
Không phải một con nhóc quay đầu nhanh chút thôi sao, thế mà anh ta còn sửng sốt!
Nhưng không thể không thừa nhận muội muội này của anh ta lớn lên không tồi.
Không phải dung nhan khuynh quốc khuynh thành, nhưng lại làm cho người nhìn ngứa ngáy...
Trách không được gần đây người tự nguyện tòng quân càng ngày càng nhiều, nếu không phải biết cô và anh ta có quan hệ huyết thống thì anh ta cũng muốn nếm thử chút tư vị trong đó.
Mạch Truy bị ý nghĩ của mình làm hoảng sợ, phục hồi tinh thần lại không dấu vết lui về sau một bước, “Ngươi phải tin ta thật sự dám giết ngươi! Không cần khiêu chiến điểm mấu chốt của ta, chọc ta nóng nảy, ngươi cũng không có trái ngọt ăn đâu!”
Đậu Đậu gật đầu, nói có lệ, “Biết rồi đại ca, ngươi còn chuyện gì nữa không? Không còn gì nữa thì ta đi ngủ!”
“... Cơm tối thì sao?”
“Không ăn!”
“Lát nữa cha lại hỏi đến…”
Tiểu Ngọc vừa nói, nếu mẹ cô còn sống… Tại sao Mạch Lăng đột nhiên ho khan ngắt lời?
Đậu Đậu nghi ngờ, quyết định chờ Mạch Lăng đi sẽ hỏi lại. Ai ngờ Mạch Lăng cứ ở chỗ này mãi không đi, đến khi Mạch Truy nhận được tin tức rồi từ hoàng thành trở về, lúc này mới đứng lên ra khỏi tiểu viện của cô.
Thừa dịp anh ta rời đi, Đậu Đậu tìm cái cớ đuổi Duyệt Nhi đi chỗ khác, xong liền hỏi Tiểu Ngọc, “Mẹ ta làm sao vậy? Câu nếu mẹ ta còn sống ấy, lúc đó ngươi muốn nói gì?”
Tiểu Ngọc sửng sốt, sau đó đưa số đo cho thợ may, lại lấy ra mấy mảnh vải cho Đậu Đậu chọn.
Đậu Đậu không yên lòng chỉ một khối vải màu đỏ, tiếp tục hỏi, “Tiểu Ngọc, rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”
Tiểu Ngọc không trốn được, chỉ có thể miễn cưỡng nói: “Ý nô tỳ muốn nói là nếu nhị phu nhân còn sống, không biết bây giờ sẽ vui vẻ thế nào đâu. Nhưng mà chỉ tiếc bây giờ bà không rõ tung tích.”
Đậu Đậu nghi ngờ liếc nhìn một cái, cẩn thận nghĩ lại cũng không có sơ hở gì nên không nghi nữa, “Sớm muộn sẽ có một ngày ta tìm được mẹ về, báo thù cho mẹ!”
“Vâng! Tiểu thư!”
Tiểu Ngọc thở hắt ra, thầm nghĩ, thiếu chút nữa là bà đã nói ra tin tức nhị phu nhân sớm đã hương tiêu ngọc vẫn rồi.
Nhị thiếu gia đã dặn dò, bây giờ còn chưa thể cho tiểu thư biết được, tâm oán hận sẽ có lợi cho tu hành, nhưng oán hận quá nhiều sẽ dễ bị thù hận che mờ hai mắt. Đến lúc đó cô xúc động làm ra chuyện gì, vậy bọn họ có hối hận cũng đã muộn. Về sau bà phải cẩn thận chút, tận lực không thể lỡ miệng trước mặt tiểu thư nữa...
Thợ may đi rồi, Mạch Truy không mời tự đến, vòng quanh Đậu Đậu nhìn một lát, nói, “Coi như có chút tự mình hiểu mình.”
Đậu Đậu, “... Ừ, thì sao?”
“Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn ở cùng Đại Vu Sư, đừng có chắn đường Quỳnh Lâm, vậy ta đây có thể suy nghĩ giữ lại cái mạng nhỏ cho ngươi! Nếu không…”
“Nếu không chẳng lẽ giết ta?”
Đậu Đậu quay đầu lại, không hề sợ hãi đối diện với Mạch Truy, chắc là động tác quá nhanh nên khiến Mạch Truy hơi hoảng hốt. Phục hồi tinh thần lại anh ta hận không thể phỉ nhổ chính mình.
Không phải một con nhóc quay đầu nhanh chút thôi sao, thế mà anh ta còn sửng sốt!
Nhưng không thể không thừa nhận muội muội này của anh ta lớn lên không tồi.
Không phải dung nhan khuynh quốc khuynh thành, nhưng lại làm cho người nhìn ngứa ngáy...
Trách không được gần đây người tự nguyện tòng quân càng ngày càng nhiều, nếu không phải biết cô và anh ta có quan hệ huyết thống thì anh ta cũng muốn nếm thử chút tư vị trong đó.
Mạch Truy bị ý nghĩ của mình làm hoảng sợ, phục hồi tinh thần lại không dấu vết lui về sau một bước, “Ngươi phải tin ta thật sự dám giết ngươi! Không cần khiêu chiến điểm mấu chốt của ta, chọc ta nóng nảy, ngươi cũng không có trái ngọt ăn đâu!”
Đậu Đậu gật đầu, nói có lệ, “Biết rồi đại ca, ngươi còn chuyện gì nữa không? Không còn gì nữa thì ta đi ngủ!”
“... Cơm tối thì sao?”
“Không ăn!”
“Lát nữa cha lại hỏi đến…”
/1918
|