Khi đó Mạch Lăng còn ở tiền viện, Đậu Đậu kích động lập tức hỏi, “Chỗ nào? Tin tức gì?”
“Tiểu thư đi theo ta, phu nhân ở ngay ngoài thành thôi!”
Tiểu Ngọc nói như thật, Đậu Đậu nóng đầu lên đã tin, vội vội vàng vàng thay quần áo đi theo bà ta ra ngoài.
“Ngươi cũng đi gọi ca ta theo đi.”
Tiểu Ngọc sửng sốt, sau lại nói, “Tiểu thư, không thể được! Nếu ta đi tiền viện gọi Nhị thiếu gia, Đại thiếu gia và Đại phu nhân sẽ phát hiện ra. Bọn họ mà phát hiện, Nhị phu nhân sẽ không còn mạng nữa!”
Đậu Đậu nghĩ thấy cũng đúng, vì thế liền đi theo Tiểu Ngọc ra ngoài.
Ra ngoài bị gió lạnh thổi một hồi, cô lập tức tỉnh táo lại, “Vừa rồi ngươi gọi ta là gì?”
Tiểu Ngọc sửng sốt, lập tức nói, “Nhị tiểu thư, sao vậy?”
“Ngươi không phải Tiểu Ngọc!”
“Cái gì?”
“Tiểu Ngọc sẽ không xưng ta, cũng sẽ không nói chuyện đơn giản rõ ràng có trật tự như vậy. Ngươi giả bộ rất giả!”
Đậu Đậu lời ít ý nhiều vạch trần vấn đề, vừa muốn xoay người quay về phủ, chóp mũi ngửi được mùi gì đó, Đậu Đậu chỉ thấy trước mắt tối sầm rồi hoàn toàn ngất đi.
Yêu Nghiệt chỉ đoán được Tiểu Ngọc có vấn đề nhưng lại không đoán được bà ta sẽ dùng biện pháp đơn giản thô bạo như thế bắt cóc vợ, nhất thời không biết làm gì, chỉ có thể nhanh tay nhanh mắt dán vào bao tải để ứng cứu.
Tiểu Ngọc tiếp được bao tải rơi xuống, ho khan hai tiếng, một cái xe ngựa to đi ra từ góc đường. Điều khiển xe ngựa là một tên mặt sẹo, để trần nửa người trên, cả người đều là bắp thịt cứng rắn, vừa nhìn đã biết là tướng sĩ suốt ngày ở quân doanh ok!
Mặt sẹo dừng ngựa lại, tiếp nhận bao tải trong tay Tiểu Ngọc, dễ dàng khiêng lên xe ngựa. Bên trong chen chúc ngồi năm sáu tên người rừng tóc tai bù xù, tất cả đều là trọng phạm bị Ma tộc đuổi ra nơi hoang dã. Trên mặt bọn chúng đều có khắc chữ, từng người một đều mang vẻ mặt dữ tợn.
“Làm phiền, dựa theo căn dặn của Đại thiếu gia, đưa cô ta tới biên thùy!”
“Được.”
“Phải đi nhanh, ở đây nhiều tai mắt, chậm là có thể không ra được khỏi thành đâu, huống chi bây giờ Ma quân đang ở ngay Mạch phủ, lỡ như bị lộ thì mạng các ngươi cũng không còn đâu!”
“Vâng.”
Mặt sẹo nói xong thì hạ mành, đánh xe ngựa đi về phía tây.
Tiểu Ngọc trơ mắt nhìn xe ngựa rời đi, hơi thở ra, sửa sang lại dáng vẻ, chậm rãi đi vào Mạch phủ. Trong lòng bà ta rất rõ tất cả mạo hiểm hôm nay một khi thất thủ, cho dù là bà ta hay phu nhân Hoa Dung hoặc là Đại thiếu gia chỉ có một chữ: chết!
Cho nên chỉ có thể thành công, không được phép thất bại.
Trước khi xác định được Mạch Phi đã bị đưa đi biên thùy, không thể tự trở về Ma đô thì bà ta bắt buộc phải ở trong cái thân thể này.
“Tiểu Ngọc! Ngươi vừa đi đâu vậy? Nhị tiểu thư đâu? Tướng quân bảo cô ấy đi gặp Ma quân, ta tìm sau viện mấy lần cũng không thấy người.”
Duyệt Nhi vội vàng hốt hoảng nói như vậy, Tiểu Ngọc híp mắt, sau đó cũng làm vẻ mặt sợ hãi, “Ôi chao! Vậy phải làm sao bây giờ? Phải đi tìm, chúng ta cùng tìm!”
“Không nói cho Tướng quân trước sao?”
“Đương nhiên không được, ngươi muốn bị mắng à? Ngay cả một người cũng không trông được, Tướng quân sẽ cho ngươi tiếp tục ở trong phủ hầu hạ Nhị tiểu thư sao? Không phải mẹ ngươi sinh bệnh chờ tiền chữa trị hả?”
Tiểu Ngọc vừa nói vậy, Duyệt nhi cũng sợ hãi, vội vàng gật đầu nói được.
“Tiểu thư đi theo ta, phu nhân ở ngay ngoài thành thôi!”
Tiểu Ngọc nói như thật, Đậu Đậu nóng đầu lên đã tin, vội vội vàng vàng thay quần áo đi theo bà ta ra ngoài.
“Ngươi cũng đi gọi ca ta theo đi.”
Tiểu Ngọc sửng sốt, sau lại nói, “Tiểu thư, không thể được! Nếu ta đi tiền viện gọi Nhị thiếu gia, Đại thiếu gia và Đại phu nhân sẽ phát hiện ra. Bọn họ mà phát hiện, Nhị phu nhân sẽ không còn mạng nữa!”
Đậu Đậu nghĩ thấy cũng đúng, vì thế liền đi theo Tiểu Ngọc ra ngoài.
Ra ngoài bị gió lạnh thổi một hồi, cô lập tức tỉnh táo lại, “Vừa rồi ngươi gọi ta là gì?”
Tiểu Ngọc sửng sốt, lập tức nói, “Nhị tiểu thư, sao vậy?”
“Ngươi không phải Tiểu Ngọc!”
“Cái gì?”
“Tiểu Ngọc sẽ không xưng ta, cũng sẽ không nói chuyện đơn giản rõ ràng có trật tự như vậy. Ngươi giả bộ rất giả!”
Đậu Đậu lời ít ý nhiều vạch trần vấn đề, vừa muốn xoay người quay về phủ, chóp mũi ngửi được mùi gì đó, Đậu Đậu chỉ thấy trước mắt tối sầm rồi hoàn toàn ngất đi.
Yêu Nghiệt chỉ đoán được Tiểu Ngọc có vấn đề nhưng lại không đoán được bà ta sẽ dùng biện pháp đơn giản thô bạo như thế bắt cóc vợ, nhất thời không biết làm gì, chỉ có thể nhanh tay nhanh mắt dán vào bao tải để ứng cứu.
Tiểu Ngọc tiếp được bao tải rơi xuống, ho khan hai tiếng, một cái xe ngựa to đi ra từ góc đường. Điều khiển xe ngựa là một tên mặt sẹo, để trần nửa người trên, cả người đều là bắp thịt cứng rắn, vừa nhìn đã biết là tướng sĩ suốt ngày ở quân doanh ok!
Mặt sẹo dừng ngựa lại, tiếp nhận bao tải trong tay Tiểu Ngọc, dễ dàng khiêng lên xe ngựa. Bên trong chen chúc ngồi năm sáu tên người rừng tóc tai bù xù, tất cả đều là trọng phạm bị Ma tộc đuổi ra nơi hoang dã. Trên mặt bọn chúng đều có khắc chữ, từng người một đều mang vẻ mặt dữ tợn.
“Làm phiền, dựa theo căn dặn của Đại thiếu gia, đưa cô ta tới biên thùy!”
“Được.”
“Phải đi nhanh, ở đây nhiều tai mắt, chậm là có thể không ra được khỏi thành đâu, huống chi bây giờ Ma quân đang ở ngay Mạch phủ, lỡ như bị lộ thì mạng các ngươi cũng không còn đâu!”
“Vâng.”
Mặt sẹo nói xong thì hạ mành, đánh xe ngựa đi về phía tây.
Tiểu Ngọc trơ mắt nhìn xe ngựa rời đi, hơi thở ra, sửa sang lại dáng vẻ, chậm rãi đi vào Mạch phủ. Trong lòng bà ta rất rõ tất cả mạo hiểm hôm nay một khi thất thủ, cho dù là bà ta hay phu nhân Hoa Dung hoặc là Đại thiếu gia chỉ có một chữ: chết!
Cho nên chỉ có thể thành công, không được phép thất bại.
Trước khi xác định được Mạch Phi đã bị đưa đi biên thùy, không thể tự trở về Ma đô thì bà ta bắt buộc phải ở trong cái thân thể này.
“Tiểu Ngọc! Ngươi vừa đi đâu vậy? Nhị tiểu thư đâu? Tướng quân bảo cô ấy đi gặp Ma quân, ta tìm sau viện mấy lần cũng không thấy người.”
Duyệt Nhi vội vàng hốt hoảng nói như vậy, Tiểu Ngọc híp mắt, sau đó cũng làm vẻ mặt sợ hãi, “Ôi chao! Vậy phải làm sao bây giờ? Phải đi tìm, chúng ta cùng tìm!”
“Không nói cho Tướng quân trước sao?”
“Đương nhiên không được, ngươi muốn bị mắng à? Ngay cả một người cũng không trông được, Tướng quân sẽ cho ngươi tiếp tục ở trong phủ hầu hạ Nhị tiểu thư sao? Không phải mẹ ngươi sinh bệnh chờ tiền chữa trị hả?”
Tiểu Ngọc vừa nói vậy, Duyệt nhi cũng sợ hãi, vội vàng gật đầu nói được.
/1918
|