Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Chương 1441: Con là con ông ta, ông ta có thể giết con sao? (1)
/1918
|
“Hình như có một chiếc xe ngựa! Hơn nữa bình thường chung quanh Mạch phủ rất nhiều ma, hôm nay lại không thấy ai.”
Duyệt Nhi nói xong, thẹn thùng liếc nhìn Đại Vu Sư một cái, trái tim thiếu nữ đập bùm bùm.
Ở Ma tộc, thánh nữ có thể cưới nam thiếp, và thị nữ nha hoàn bên cạnh thánh nữ cũng có thể ban thưởng cho nam thiếp. Mà bây giờ Duyệt Nhi lại là nha hoàn của Đậu Đậu.
Ma quân lại càng hiểu rõ, hiểu xong thì thổn thức, cảm thấy thủ đoạn của phu nhân Hoa Dung càng ngày càng không ổn. Tai mắt ngu xuẩn như vậy mà cũng mang ra được, không khỏi quá coi khinh Mạch Phi rồi?
Còn nữa, bà ta nghĩ ông ta không biết bà ta giở trò quỷ sau lưng ông ta sao? Chỉ là ông ta không muốn lo thôi.
Nếu là thánh nữ khác thì làm lại thân thể cũng chẳng sao.
Nhưng Mạch Phi lại khác, cô đã sinh con, cho dù làm lại thân thể thì huyết thống của cô và hai đứa con cũng không thể đoạn tuyệt được. Ông ta không dễ dàng tha thứ cho nữ nhân của mình không sạch sẽ, cho nên ngay từ đầu ông ta đã buông tha cho Mạch Phi.
Mang cô về chỉ là cảm thấy cô còn tác dụng, không muốn vô duyên vô cớ cho Thần tộc chiếm được tiện nghi.
Giờ đây suy nghĩ của ông ta cũng không thay đổi, cho nên đối với chuyện Mạch Phi mất tích, ông ta nghĩ mình nên làm người ngoài cuộc.
Vì vậy Ma quân không nói lời nào, không cho ý kiến, chỉ im lặng hóng hớt.
Sau đó Đại Vu Sư tỏ vẻ đã hiểu. Tiếp theo, y hơi cúi người với Ma quân, xin chỉ thị, “Quân thượng, có thể cho phép thần ra khỏi thành tìm kiếm không?”
Quân thượng đang ăn dưa lập tức tỏ vẻ, “Có thể, đi đi.”
Đại Vu Sư đi rồi, Mạch Truy cũng lập tức ngỏ lời, “Thần cũng đi!”
Mạch tướng quân vừa nghe vậy liền không vui, “Con ngồi xuống! Con đi làm gì? Con ở nhà với quân thượng, ta đi!”
Ông ta không phải đồ ngốc, ông hiểu được mờ ám trong đó. Riêng việc nha hoàn kia liếc mắt nhìn phu nhân Hoa Dung thôi cũng đủ để ông ta tưởng tưởng ra được nguyên nhân hậu quả rồi. Cho dù nha hoàn không nhìn, bây giờ Mạch Phi xảy ra chuyện, đối tượng ông ta nghi ngờ đầu tiên chính là phu nhân Hoa Dung và đứa con cả một lời không hợp liền động thủ nhà mình!
Ông ta không hiểu được, rốt cuộc Hoa Dung đang muốn làm gì? Mạch Phi cũng là con gái ông, bà ta không thể tha cho nó một đường sống sao? Năm đó là Ma quân đưa chiếu chỉ trước, đâu liên quan gì đến Mạch Phi? Cho tới giờ Mạch Phi cũng chưa từng có tâm tranh đoạt cái gì với Mạch Quỳnh Lâm.
Đương nhiên ông ta không thể làm rõ chuyện này với phu nhân Hoa Dung, dù sao bà ta là phu nhân của ông ta, không cho bà ta mặt mũi chính là không cho Hoa gia mặt mũi.
Mạch tướng quân ra ngoài, vừa than thở vừa cẩn thận hỏi quần ma ăn dưa xung quanh tìm con gái.
Cả Mạch phủ chỉ còn lại phu nhân Hoa Dung và con trai con gái bà ta, cùng với Ma quân lẳng lặng ăn dưa.
Qua một mảnh im lặng, lúc sau Ma quân đứng dậy, “Không còn sớm nữa, Thục Phi đang có thai, bản quân đã đồng ý buổi chiều sẽ ăn cơm với nàng, cho nên…”
“Quân thượng ~”
Mạch Quỳnh Lâm thoáng nhìn qua sắc mặt cảnh cáo của phu nhân Hoa Dung, không thể không uyển chuyển nói, “Quân thượng đi thong thả, Quỳnh Lâm tiễn quân thượng.”
“Ừ, vẫn là nàng hiểu chuyện.”
Mạch Quỳnh Lâm lưu luyến không rời lôi kéo Ma quân tâm sự, Ma quân nhẫn nại nghe một lát, toàn bộ quá trình chỉ ừ không nói gì.
Duyệt Nhi nói xong, thẹn thùng liếc nhìn Đại Vu Sư một cái, trái tim thiếu nữ đập bùm bùm.
Ở Ma tộc, thánh nữ có thể cưới nam thiếp, và thị nữ nha hoàn bên cạnh thánh nữ cũng có thể ban thưởng cho nam thiếp. Mà bây giờ Duyệt Nhi lại là nha hoàn của Đậu Đậu.
Ma quân lại càng hiểu rõ, hiểu xong thì thổn thức, cảm thấy thủ đoạn của phu nhân Hoa Dung càng ngày càng không ổn. Tai mắt ngu xuẩn như vậy mà cũng mang ra được, không khỏi quá coi khinh Mạch Phi rồi?
Còn nữa, bà ta nghĩ ông ta không biết bà ta giở trò quỷ sau lưng ông ta sao? Chỉ là ông ta không muốn lo thôi.
Nếu là thánh nữ khác thì làm lại thân thể cũng chẳng sao.
Nhưng Mạch Phi lại khác, cô đã sinh con, cho dù làm lại thân thể thì huyết thống của cô và hai đứa con cũng không thể đoạn tuyệt được. Ông ta không dễ dàng tha thứ cho nữ nhân của mình không sạch sẽ, cho nên ngay từ đầu ông ta đã buông tha cho Mạch Phi.
Mang cô về chỉ là cảm thấy cô còn tác dụng, không muốn vô duyên vô cớ cho Thần tộc chiếm được tiện nghi.
Giờ đây suy nghĩ của ông ta cũng không thay đổi, cho nên đối với chuyện Mạch Phi mất tích, ông ta nghĩ mình nên làm người ngoài cuộc.
Vì vậy Ma quân không nói lời nào, không cho ý kiến, chỉ im lặng hóng hớt.
Sau đó Đại Vu Sư tỏ vẻ đã hiểu. Tiếp theo, y hơi cúi người với Ma quân, xin chỉ thị, “Quân thượng, có thể cho phép thần ra khỏi thành tìm kiếm không?”
Quân thượng đang ăn dưa lập tức tỏ vẻ, “Có thể, đi đi.”
Đại Vu Sư đi rồi, Mạch Truy cũng lập tức ngỏ lời, “Thần cũng đi!”
Mạch tướng quân vừa nghe vậy liền không vui, “Con ngồi xuống! Con đi làm gì? Con ở nhà với quân thượng, ta đi!”
Ông ta không phải đồ ngốc, ông hiểu được mờ ám trong đó. Riêng việc nha hoàn kia liếc mắt nhìn phu nhân Hoa Dung thôi cũng đủ để ông ta tưởng tưởng ra được nguyên nhân hậu quả rồi. Cho dù nha hoàn không nhìn, bây giờ Mạch Phi xảy ra chuyện, đối tượng ông ta nghi ngờ đầu tiên chính là phu nhân Hoa Dung và đứa con cả một lời không hợp liền động thủ nhà mình!
Ông ta không hiểu được, rốt cuộc Hoa Dung đang muốn làm gì? Mạch Phi cũng là con gái ông, bà ta không thể tha cho nó một đường sống sao? Năm đó là Ma quân đưa chiếu chỉ trước, đâu liên quan gì đến Mạch Phi? Cho tới giờ Mạch Phi cũng chưa từng có tâm tranh đoạt cái gì với Mạch Quỳnh Lâm.
Đương nhiên ông ta không thể làm rõ chuyện này với phu nhân Hoa Dung, dù sao bà ta là phu nhân của ông ta, không cho bà ta mặt mũi chính là không cho Hoa gia mặt mũi.
Mạch tướng quân ra ngoài, vừa than thở vừa cẩn thận hỏi quần ma ăn dưa xung quanh tìm con gái.
Cả Mạch phủ chỉ còn lại phu nhân Hoa Dung và con trai con gái bà ta, cùng với Ma quân lẳng lặng ăn dưa.
Qua một mảnh im lặng, lúc sau Ma quân đứng dậy, “Không còn sớm nữa, Thục Phi đang có thai, bản quân đã đồng ý buổi chiều sẽ ăn cơm với nàng, cho nên…”
“Quân thượng ~”
Mạch Quỳnh Lâm thoáng nhìn qua sắc mặt cảnh cáo của phu nhân Hoa Dung, không thể không uyển chuyển nói, “Quân thượng đi thong thả, Quỳnh Lâm tiễn quân thượng.”
“Ừ, vẫn là nàng hiểu chuyện.”
Mạch Quỳnh Lâm lưu luyến không rời lôi kéo Ma quân tâm sự, Ma quân nhẫn nại nghe một lát, toàn bộ quá trình chỉ ừ không nói gì.
/1918
|