“Đại ca, Thiếu tướng quân nói Mạch nhị tiểu thư này cho ngươi làm áp trại phu nhân, không phải từ đầu ngươi không đồng ý sao?”
Yêu Nghiệt sửng sốt, khơi dậy tâm cảnh giác, lập tức lộ ra ba phần khí thế thổ phỉ, trả lời, “Ta có nói không đồng ý à? Lão Tam, ngươi nói vậy là muốn để Thiếu tướng quân thấy ta không phục tùng sao hả?”
Tên xấu xí lập tức nói không dám, thầm nghĩ, xem ra đây đúng là Đại ca.
Gã vừa nói vậy là chỉ muốn lừa Yêu Nghiệt một phen, cho tới giờ Đại đương gia cũng chưa từng nói không đồng ý, mạng bọn chúng đều là Thiếu tướng quân cứu về, đối với căn dặn của Thiếu tướng quân chúng đều cam tâm tình nguyện phục tùng. Gã chỉ cảm thấy hôm nay Đại đương gia có chút kỳ quái, còn kỳ quái chỗ nào, gã không thể nói rõ được.
Yêu Nghiệt cũng cảm nhận được điểm ấy nên mới lớn mật phản bác. Hơn nữa, sở dĩ gọi tên xấu xí này là Lão Tam thì chuyện này hoàn toàn là đoán mò.
Lúc hắn ở Nhân giới đã cùng vợ xem rất nhiều phim, bình thường những tên sơn tặc này đều là Lão Đại hàm hậu, Lão Nhị chính trực, Lão Tam là tên xấu xí gian manh mánh khóe.
Cho nên, khụ khụ, vẫn là Nhân giới cao thâm khó dò...
Ma giới bế quan tỏa cảng mấy ngàn năm, một chốc không thể đấu lại Yêu Nghiệt già đời được.
Bọn chúng đấu không lại nhưng lại có người đấu được, chính là Mạch Truy vội vàng đuổi tới.
Anh ta vừa thấy Đậu Đậu chạy mất liền lập tức giận dữ, “Sao lại thế này? Người đâu?”
Yêu Nghiệt, “... Chạy về bên kia.”
Yêu Nghiệt chỉ phía nam, phía nam đúng là phương hướng mà Mạch Truy cho người đưa Đậu Đậu qua, dựa theo gân não bình thường phỏng đoán thì Mạch Truy nhất định không tin.
Nhưng hắn lại sai rồi, Mạch Truy tin. Không chỉ tin, còn lấy ngựa trong tay hắn, tự nhiên sải bước đi, nói, “Ta đuổi theo.”
“Thiếu tướng quân!”
Yêu Nghiệt nóng nảy, hô một câu xong mới thấy bản thân thất thố, lập tức đè ép ngữ khí, “Thiếu tướng quân đi một đường bôn ba chắc mệt rồi, không bằng để thuộc hạ đuổi theo?”
“Không cần, không tự tay giết cô ta thì ta lo lắng.”
Mạch Truy nói một câu như vậy, cầm roi quất vào mông ngựa, “Cha!”
Yêu Nghiệt, “...”
Xong hắn dắt một con ngựa khác, “Ta đi cùng!”
Đùa gì vậy, để Mạch Truy đuổi theo đúng phương hướng vợ hắn chạy, hắn đâu có ngốc đâu?
Haiz, bây giờ hắn đã phát hiện, người như hắn, không, con yêu như hắn không có tật xấu gì, chỉ là quá thông minh. Nhưng thông minh quá lại bị thông minh lừa.
Sao hắn lại phải nói thật chứ?
Hắn đâu nghĩ Mạch Truy lại tin tưởng đám trọng phạm biên thùy này như vậy đâu!
Sớm biết vậy hắn đã nói hướng khác rồi!
Khụ, không đúng.
Nếu hắn nói hướng khác, Mạch Truy lại ra lệnh cho hắn đuổi theo thì phải làm sao?
Vậy chẳng phải trống đánh xuôi kèn thổi ngược, càng chạy càng xa?
Như vậy cũng tốt, chỉ có hắn và Mạch Truy đuổi theo vợ, nửa đường tiện tay xử lý Mạch Truy là được.
Yêu Nghiệt quyết tâm, cưỡi ngựa chạy song song với Mạch Truy.
Mạch Truy liếc hắn một cái, hỏi, “Các huynh đệ làm sao thế, không phải Mạch Phi ra tay chứ? Cô ta đâu có năng lực này.”
Yêu Nghiệt, “... Khụ, đúng là cô ta.”
“Cái gì? Thật sự là cô ta?”
“Vâng... cô ta nói cô ta là Lô đỉnh, có thể hấp thu công lực của người khác.”
“Lời này mà ngươi cũng tin!”
“... Cô ta nói cô ta không giống các Lô đỉnh khác, cô… cô ta là ngoại lệ.”
Mạch Truy vừa nghe vậy, sắc mặt liền âm trầm.
Yêu Nghiệt sửng sốt, khơi dậy tâm cảnh giác, lập tức lộ ra ba phần khí thế thổ phỉ, trả lời, “Ta có nói không đồng ý à? Lão Tam, ngươi nói vậy là muốn để Thiếu tướng quân thấy ta không phục tùng sao hả?”
Tên xấu xí lập tức nói không dám, thầm nghĩ, xem ra đây đúng là Đại ca.
Gã vừa nói vậy là chỉ muốn lừa Yêu Nghiệt một phen, cho tới giờ Đại đương gia cũng chưa từng nói không đồng ý, mạng bọn chúng đều là Thiếu tướng quân cứu về, đối với căn dặn của Thiếu tướng quân chúng đều cam tâm tình nguyện phục tùng. Gã chỉ cảm thấy hôm nay Đại đương gia có chút kỳ quái, còn kỳ quái chỗ nào, gã không thể nói rõ được.
Yêu Nghiệt cũng cảm nhận được điểm ấy nên mới lớn mật phản bác. Hơn nữa, sở dĩ gọi tên xấu xí này là Lão Tam thì chuyện này hoàn toàn là đoán mò.
Lúc hắn ở Nhân giới đã cùng vợ xem rất nhiều phim, bình thường những tên sơn tặc này đều là Lão Đại hàm hậu, Lão Nhị chính trực, Lão Tam là tên xấu xí gian manh mánh khóe.
Cho nên, khụ khụ, vẫn là Nhân giới cao thâm khó dò...
Ma giới bế quan tỏa cảng mấy ngàn năm, một chốc không thể đấu lại Yêu Nghiệt già đời được.
Bọn chúng đấu không lại nhưng lại có người đấu được, chính là Mạch Truy vội vàng đuổi tới.
Anh ta vừa thấy Đậu Đậu chạy mất liền lập tức giận dữ, “Sao lại thế này? Người đâu?”
Yêu Nghiệt, “... Chạy về bên kia.”
Yêu Nghiệt chỉ phía nam, phía nam đúng là phương hướng mà Mạch Truy cho người đưa Đậu Đậu qua, dựa theo gân não bình thường phỏng đoán thì Mạch Truy nhất định không tin.
Nhưng hắn lại sai rồi, Mạch Truy tin. Không chỉ tin, còn lấy ngựa trong tay hắn, tự nhiên sải bước đi, nói, “Ta đuổi theo.”
“Thiếu tướng quân!”
Yêu Nghiệt nóng nảy, hô một câu xong mới thấy bản thân thất thố, lập tức đè ép ngữ khí, “Thiếu tướng quân đi một đường bôn ba chắc mệt rồi, không bằng để thuộc hạ đuổi theo?”
“Không cần, không tự tay giết cô ta thì ta lo lắng.”
Mạch Truy nói một câu như vậy, cầm roi quất vào mông ngựa, “Cha!”
Yêu Nghiệt, “...”
Xong hắn dắt một con ngựa khác, “Ta đi cùng!”
Đùa gì vậy, để Mạch Truy đuổi theo đúng phương hướng vợ hắn chạy, hắn đâu có ngốc đâu?
Haiz, bây giờ hắn đã phát hiện, người như hắn, không, con yêu như hắn không có tật xấu gì, chỉ là quá thông minh. Nhưng thông minh quá lại bị thông minh lừa.
Sao hắn lại phải nói thật chứ?
Hắn đâu nghĩ Mạch Truy lại tin tưởng đám trọng phạm biên thùy này như vậy đâu!
Sớm biết vậy hắn đã nói hướng khác rồi!
Khụ, không đúng.
Nếu hắn nói hướng khác, Mạch Truy lại ra lệnh cho hắn đuổi theo thì phải làm sao?
Vậy chẳng phải trống đánh xuôi kèn thổi ngược, càng chạy càng xa?
Như vậy cũng tốt, chỉ có hắn và Mạch Truy đuổi theo vợ, nửa đường tiện tay xử lý Mạch Truy là được.
Yêu Nghiệt quyết tâm, cưỡi ngựa chạy song song với Mạch Truy.
Mạch Truy liếc hắn một cái, hỏi, “Các huynh đệ làm sao thế, không phải Mạch Phi ra tay chứ? Cô ta đâu có năng lực này.”
Yêu Nghiệt, “... Khụ, đúng là cô ta.”
“Cái gì? Thật sự là cô ta?”
“Vâng... cô ta nói cô ta là Lô đỉnh, có thể hấp thu công lực của người khác.”
“Lời này mà ngươi cũng tin!”
“... Cô ta nói cô ta không giống các Lô đỉnh khác, cô… cô ta là ngoại lệ.”
Mạch Truy vừa nghe vậy, sắc mặt liền âm trầm.
/1918
|