Ngựa toi một cái liền lập tức ngã về phía trước. Đậu Đậu nhanh chóng nhảy lên, Mạch Truy ở phía sau mang vẻ mặt mờ mịt ngã sấp xuống, miệng ngậm đầy bùn.
Mạch Truy quả thật muốn điên rồi, phụt phụt ói ra hai cái, nghiến răng nghiến lợi đứng lên hung ác nhìn chằm chằm Đậu Đậu.
Đậu Đậu liếc anh ta một cái, vỗ tay ha ha cười gượng hai tiếng, “Ha ha, Đại ca thật là khéo mà, ngươi không sao chứ?”
Không thể cứng đối cứng, lúc này vẫn không đánh lại anh ta được.
Mạch Truy tức giận nghiến răng, “Khéo cái rắm, ông đây muốn giết ngươi!”
Đậu Đậu, “... Đại ca, ta thật sự bội phục chỉ số thông minh của ngươi. Giết người còn nói cho đối phương. Sao, ngươi muốn ta chết cho rõ ràng hay là muốn…”
“... Cái gì?”
“Ngươi nói cho ta biết là muốn ta chạy trốn sao?”
Đậu Đậu bỉ ổi nói xong câu này, quay người lại, vù một phát bỏ chạy luôn.
Mạch Truy sững sờ tại chỗ một lúc lâu, khóe miệng giật một cái, quả quyết mở đôi cánh màu đen bay lên trời.
Mạch Truy muốn giết người nào, cho tới bây giờ vẫn chưa từng thất bại!
Ngày hôm nay chính là ngày chết của Mạch Phi!
Đậu Đậu chạy hai bước, nhìn lại, lập tức thấy một cái nấm hương ở trên nền trời xanh thẳm… Vì sao không ai nói cho cô biết thật ra Mạch Truy là một tên người chim chứ?
Cô có thể chạy thoát khỏi người chim sao?
“Có thể.”
Tiểu Đằng đột nhiên nói như vậy ở dưới đáy lòng, sau đó trước mặt Đậu Đậu đột nhiên xuất hiện một con nhân mã, khụ, một con nửa người nửa ngựa có màu đỏ thẫm.
Đậu Đậu nhảy lên ngựa, đưa tay muốn nắm bộ lông trên thân ngựa, nhưng nhân mã lại không có lông, lông nó… Từ lúc cứu Đậu Đậu khỏi lửa quỷ đã bị đốt không còn chút nào.
Đáng tiếc Đậu Đậu lại không biết điều này, cô còn tưởng là giống ngựa này khá là kỳ lạ, trời sinh không mọc lông.
Vèo một tiếng, một mũi tên xẹt qua vai, Đậu Đậu khó khăn lắm mới tránh thoát, nhìn người chim một cái, dặn dò nửa người nửa ngựa chạy theo hình chữ S.
Nhưng chuyện này không có tác dụng gì cả, nếu Mạch Truy có thể lăn lộn đến vị trí Thiếu tướng quân này thì anh ta cũng phải có ít năng lực chứ. Riêng tài bắn cung của anh ta đã có thể xưng hùng xưng bá rồi.
Vào thời điểm nguy hiểm nhất, mũi tên lướt qua quần áo ngoài, cắt ra một vết máu ở trên người cô.
Đậu Đậu đau đến nhe răng nhếch miệng, vừa hỏi nửa người nửa ngựa có thể chạy nhanh hơn một chút hay không, vừa suy nghĩ xem gần đó có chỗ nào có thể ẩn nấp được hay không.
Thời gian không phụ lòng người, cô nhìn thấy một cái nhà được xây bằng đất ở góc đường.
Nhưng không đợi cô nhảy xuống, mũi tên của Mạch Truy đã bay tới, thẳng tắp hướng về phía cái lưng gầy yếu của cô. Mũi tên càng ngày càng gần, thấy Đậu Đậu không tránh kịp nữa, Mạch Truy ở trong đám mây trên không trung cong khóe môi lên.
“Mạch Phi, chịu chết đi! Nếu có lần sau thì đừng nên không có mắt mà đầu thai vào Mạch gia nữa. Ồ, không đúng, không có lần sau, chỉ cần đốt xác của ngươi thì ngươi sẽ biết mất vĩnh viễn.”
Mạch Truy quả thật muốn điên rồi, phụt phụt ói ra hai cái, nghiến răng nghiến lợi đứng lên hung ác nhìn chằm chằm Đậu Đậu.
Đậu Đậu liếc anh ta một cái, vỗ tay ha ha cười gượng hai tiếng, “Ha ha, Đại ca thật là khéo mà, ngươi không sao chứ?”
Không thể cứng đối cứng, lúc này vẫn không đánh lại anh ta được.
Mạch Truy tức giận nghiến răng, “Khéo cái rắm, ông đây muốn giết ngươi!”
Đậu Đậu, “... Đại ca, ta thật sự bội phục chỉ số thông minh của ngươi. Giết người còn nói cho đối phương. Sao, ngươi muốn ta chết cho rõ ràng hay là muốn…”
“... Cái gì?”
“Ngươi nói cho ta biết là muốn ta chạy trốn sao?”
Đậu Đậu bỉ ổi nói xong câu này, quay người lại, vù một phát bỏ chạy luôn.
Mạch Truy sững sờ tại chỗ một lúc lâu, khóe miệng giật một cái, quả quyết mở đôi cánh màu đen bay lên trời.
Mạch Truy muốn giết người nào, cho tới bây giờ vẫn chưa từng thất bại!
Ngày hôm nay chính là ngày chết của Mạch Phi!
Đậu Đậu chạy hai bước, nhìn lại, lập tức thấy một cái nấm hương ở trên nền trời xanh thẳm… Vì sao không ai nói cho cô biết thật ra Mạch Truy là một tên người chim chứ?
Cô có thể chạy thoát khỏi người chim sao?
“Có thể.”
Tiểu Đằng đột nhiên nói như vậy ở dưới đáy lòng, sau đó trước mặt Đậu Đậu đột nhiên xuất hiện một con nhân mã, khụ, một con nửa người nửa ngựa có màu đỏ thẫm.
Đậu Đậu nhảy lên ngựa, đưa tay muốn nắm bộ lông trên thân ngựa, nhưng nhân mã lại không có lông, lông nó… Từ lúc cứu Đậu Đậu khỏi lửa quỷ đã bị đốt không còn chút nào.
Đáng tiếc Đậu Đậu lại không biết điều này, cô còn tưởng là giống ngựa này khá là kỳ lạ, trời sinh không mọc lông.
Vèo một tiếng, một mũi tên xẹt qua vai, Đậu Đậu khó khăn lắm mới tránh thoát, nhìn người chim một cái, dặn dò nửa người nửa ngựa chạy theo hình chữ S.
Nhưng chuyện này không có tác dụng gì cả, nếu Mạch Truy có thể lăn lộn đến vị trí Thiếu tướng quân này thì anh ta cũng phải có ít năng lực chứ. Riêng tài bắn cung của anh ta đã có thể xưng hùng xưng bá rồi.
Vào thời điểm nguy hiểm nhất, mũi tên lướt qua quần áo ngoài, cắt ra một vết máu ở trên người cô.
Đậu Đậu đau đến nhe răng nhếch miệng, vừa hỏi nửa người nửa ngựa có thể chạy nhanh hơn một chút hay không, vừa suy nghĩ xem gần đó có chỗ nào có thể ẩn nấp được hay không.
Thời gian không phụ lòng người, cô nhìn thấy một cái nhà được xây bằng đất ở góc đường.
Nhưng không đợi cô nhảy xuống, mũi tên của Mạch Truy đã bay tới, thẳng tắp hướng về phía cái lưng gầy yếu của cô. Mũi tên càng ngày càng gần, thấy Đậu Đậu không tránh kịp nữa, Mạch Truy ở trong đám mây trên không trung cong khóe môi lên.
“Mạch Phi, chịu chết đi! Nếu có lần sau thì đừng nên không có mắt mà đầu thai vào Mạch gia nữa. Ồ, không đúng, không có lần sau, chỉ cần đốt xác của ngươi thì ngươi sẽ biết mất vĩnh viễn.”
/1918
|