Đậu Đậu hoạt động vai thấy không có chuyện lớn gì, lúc này mới thở phào một cái, xoay người nhìn chằm chằm vết thương của cổ bà.
Cô đã từng học băng bó đơn giản với lão già mất nết, vì vậy lập tức cầm máu cho cổ bà trước.
Về phần mũi tên, thứ đồ chơi này không thể rút ra lung tung được, rút không tốt có thể chết người đó!
Nhưng Đậu Đậu không biết cổ bà vốn chính là một người chết.
Mạch Truy kinh ngạc nhìn chằm chằm động tác của Đậu Đậu một lúc lâu, rốt cuộc nhớ lại chuyện này. Cổ bà là khế nhân, bà ta vốn đã chết rồi, chỉ cần mẹ anh ta, không, chỉ cần phu nhân Hoa Dung không muốn để cho cổ bà chết thì cổ bà sẽ không phải chết.
Nghĩ tới đây, Mạch Truy giơ tay lên, động tác lưu loát rút mũi tên ra.
Đậu Đậu quả thật đã sợ ngây người, “Ngươi làm cái gì vậy? Ngươi làm như vậy thì bà ta sẽ chết đó!”
“... Bà ta là khế nhân của mẹ… là khế nhân của phu nhân Hoa Dung.”
Thật ra theo lý thì anh ta không nên tin tưởng người ngoài một cách dễ dàng như vậy, nhưng trên thực tế, người nói lời này lại chính là cổ bà nên anh ta không thể không tin.
Cổ bà là khế nhân của phu nhân Hoa Dung, ngay cả bà ta còn nói như vậy thì còn có thể là giả sao?
Mặc dù đến bây giờ anh ta vẫn không nghĩ ra vì sao cổ bà lại làm trái mệnh lệnh của phu nhân Hoa Dung quay sang giúp anh ta, nhưng chính vì anh ta không rõ nên anh ta mới chịu giữ lại tính mạng của Mạch Phi trước, cứu cổ bà rồi hỏi cho rõ ràng.
Cổ bà hóng hớt toàn bộ quá trình sắp bị sự ngu ngốc của Mạch Truy làm cho phát khóc rồi. Cho dù biết bà ta là khế nhân của phu nhân Hoa Dung thì cũng không thể vừa quay đầu một cái đã nói cho Mạch Phi chứ?
Anh ta làm vậy bảo bà ta sao mở miệng nhận Mạch Phi làm chủ được đây?!
Đối với lời nói kinh người của Mạch Truy, phản ứng của Đậu Đậu cũng không bình tĩnh được bao nhiêu, “Bà ta không phải là bà vú của ngươi à?”
“Bà ta là bà vú của ngươi!”
“Hả? Bà ta là bà vú của ta á?”
“... Câm miệng! Cầm máu cho bà ta đi!”
“Ờ.”
Quát cái gì mà quát? Cô đây có lòng tốt cầm máu cho khế nhân của cái người không biết có phải là mẹ ruột của anh ta hay không, thế mà còn dám quát.
Đậu Đậu phát điên, tùy tiện xé một nhánh cỏ dại đốt thành tro, rồi đắp lên thắt lưng của cổ bà là xong việc.
Vốn cô rất cảm kích bà già đã cứu cô này, bây giờ biết bà ta là khế nhân của phu nhân Hoa Dung thì trong lòng lập tức sinh ra cảnh giác. Ai biết bà ta cứu cô rốt cuộc là vì Mạch Truy hay là vì cái gì khác chứ?
Không thể có lòng hại người, nhưng không thể không có lòng phòng người được!
Đậu Đậu lấy tro cỏ cầm máu, sau đó xé vải trên đùi của cổ bà rồi băng bó qua loa.
Cổ bà đã sắp bị đau đến phát khóc rồi, bà ta thấy nhất định là bà ta có bệnh mới cho rằng Mạch Phi dễ ở chung.
Nếu như cho cô biết bà ta đã từng hại Nhiễu Lan Đằng của cô bị sâu gặm mất hai cái lá thì không biết cô sẽ xử trí bà ta như thế nào đây?
Cho nên bà ta vẫn nên đi theo lăn lộn với Đại công tử thôi!
Cổ bà hạ quyết tâm, kêu lên một tiếng đau đớn rồi mở mắt ra, khó khăn ho khan hai tiếng, nói, “Công tử, người không thể giết Nhị tiểu thư, một khi người giết Nhị tiểu thư thì sẽ trở thành đứa con trai bị phu nhân vứt bỏ!”
“... Lời này là sao?”
“Người không biết đâu, Đại công tử thật sự đã chết từ lúc mới sinh ra. Người là con nuôi do khế nhân của Đại phu nhân ôm đến.”
Cô đã từng học băng bó đơn giản với lão già mất nết, vì vậy lập tức cầm máu cho cổ bà trước.
Về phần mũi tên, thứ đồ chơi này không thể rút ra lung tung được, rút không tốt có thể chết người đó!
Nhưng Đậu Đậu không biết cổ bà vốn chính là một người chết.
Mạch Truy kinh ngạc nhìn chằm chằm động tác của Đậu Đậu một lúc lâu, rốt cuộc nhớ lại chuyện này. Cổ bà là khế nhân, bà ta vốn đã chết rồi, chỉ cần mẹ anh ta, không, chỉ cần phu nhân Hoa Dung không muốn để cho cổ bà chết thì cổ bà sẽ không phải chết.
Nghĩ tới đây, Mạch Truy giơ tay lên, động tác lưu loát rút mũi tên ra.
Đậu Đậu quả thật đã sợ ngây người, “Ngươi làm cái gì vậy? Ngươi làm như vậy thì bà ta sẽ chết đó!”
“... Bà ta là khế nhân của mẹ… là khế nhân của phu nhân Hoa Dung.”
Thật ra theo lý thì anh ta không nên tin tưởng người ngoài một cách dễ dàng như vậy, nhưng trên thực tế, người nói lời này lại chính là cổ bà nên anh ta không thể không tin.
Cổ bà là khế nhân của phu nhân Hoa Dung, ngay cả bà ta còn nói như vậy thì còn có thể là giả sao?
Mặc dù đến bây giờ anh ta vẫn không nghĩ ra vì sao cổ bà lại làm trái mệnh lệnh của phu nhân Hoa Dung quay sang giúp anh ta, nhưng chính vì anh ta không rõ nên anh ta mới chịu giữ lại tính mạng của Mạch Phi trước, cứu cổ bà rồi hỏi cho rõ ràng.
Cổ bà hóng hớt toàn bộ quá trình sắp bị sự ngu ngốc của Mạch Truy làm cho phát khóc rồi. Cho dù biết bà ta là khế nhân của phu nhân Hoa Dung thì cũng không thể vừa quay đầu một cái đã nói cho Mạch Phi chứ?
Anh ta làm vậy bảo bà ta sao mở miệng nhận Mạch Phi làm chủ được đây?!
Đối với lời nói kinh người của Mạch Truy, phản ứng của Đậu Đậu cũng không bình tĩnh được bao nhiêu, “Bà ta không phải là bà vú của ngươi à?”
“Bà ta là bà vú của ngươi!”
“Hả? Bà ta là bà vú của ta á?”
“... Câm miệng! Cầm máu cho bà ta đi!”
“Ờ.”
Quát cái gì mà quát? Cô đây có lòng tốt cầm máu cho khế nhân của cái người không biết có phải là mẹ ruột của anh ta hay không, thế mà còn dám quát.
Đậu Đậu phát điên, tùy tiện xé một nhánh cỏ dại đốt thành tro, rồi đắp lên thắt lưng của cổ bà là xong việc.
Vốn cô rất cảm kích bà già đã cứu cô này, bây giờ biết bà ta là khế nhân của phu nhân Hoa Dung thì trong lòng lập tức sinh ra cảnh giác. Ai biết bà ta cứu cô rốt cuộc là vì Mạch Truy hay là vì cái gì khác chứ?
Không thể có lòng hại người, nhưng không thể không có lòng phòng người được!
Đậu Đậu lấy tro cỏ cầm máu, sau đó xé vải trên đùi của cổ bà rồi băng bó qua loa.
Cổ bà đã sắp bị đau đến phát khóc rồi, bà ta thấy nhất định là bà ta có bệnh mới cho rằng Mạch Phi dễ ở chung.
Nếu như cho cô biết bà ta đã từng hại Nhiễu Lan Đằng của cô bị sâu gặm mất hai cái lá thì không biết cô sẽ xử trí bà ta như thế nào đây?
Cho nên bà ta vẫn nên đi theo lăn lộn với Đại công tử thôi!
Cổ bà hạ quyết tâm, kêu lên một tiếng đau đớn rồi mở mắt ra, khó khăn ho khan hai tiếng, nói, “Công tử, người không thể giết Nhị tiểu thư, một khi người giết Nhị tiểu thư thì sẽ trở thành đứa con trai bị phu nhân vứt bỏ!”
“... Lời này là sao?”
“Người không biết đâu, Đại công tử thật sự đã chết từ lúc mới sinh ra. Người là con nuôi do khế nhân của Đại phu nhân ôm đến.”
/1918
|