Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Chương 1465: Chống lại ma quân? cô chưa từng nghĩ đến! (1)
/1918
|
Vẻ mặt Vô Song tràn đầy khó hiểu, y ừ một tiếng.
Nhưng mà Yêu Nghiệt lại hiểu, sở dĩ vợ hắn cười thành cái dạng này, có lẽ là vì… cái tên Vô Song này bị lạm dụng quá nhiều đó.
Yêu Nghiệt đoán gần đúng.
Đậu Đậu còn nghĩ thêm một chuyện nữa, đó là người tên Vô Song thông thường đều có chút tật về chân.
Vì vậy Đậu Đậu lại hỏi, “Chân này của ngươi bị tật bao nhiêu năm rồi? Có phải chỉ cần gặp được thần y nào đó là có thể trị được đúng không?”
Vẻ mặt Vô Song tràn đầy ngạc nhiên, xong rồi lại nói, “Đúng vậy.”
Lần này Đậu Đậu lại càng cười sung sướng hơn, cười đủ rồi thì kiềm chế vẻ mặt, “Ừ, các ngươi tiếp tục, ha ha ha, tiếp tục đi.”
“Nhị tiểu thư cười cái gì vậy?”
“... Không có gì, ta chỉ nghe nói ai thích cười thì vận may sẽ không quá tồi tệ.”
Vô Song nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, rồi cũng cầm đũa lên ăn.
Đến cuối cùng vẫn là Mạch Truy nói chuyện, vừa mở miệng một cái thì lập tức bán đứng Đậu Đậu.
“Đại Vu Sư có tiên đoán một câu, chắc hẳn tất cả mọi người đã từng nghe qua. Ma có Nhiễu Lan Đằng chín lá thì có được thiên hạ. Đứa em gái kém cỏi này của ta chính là Nhiễu Lan Đằng chín lá.”
Đậu Đậu vừa nghe thấy thế liền lập tức không muốn nói chuyện. Fuck! Mạch Truy đáng giết nghìn đao! Bản thân muốn tạo phản cứ việc nói thẳng, lại còn kéo cả cô vào chuyện này là sao?
Từ đầu đến cuối cô chỉ muốn báo thù rửa hận ẩn giấu công lao và danh tiếng thôi có được không hả?
Tạo phản? Chống lại Ma quân? Cô chưa từng nghĩ đến!
Hơn nữa cô không ngu như vậy! Mạch Truy bán đứng cô, chẳng lẽ cô còn muốn giúp anh ta kiếm tiền à?
Đương nhiên là không rồi!
Thế là dưới ánh nhìn chăm chú chờ kiểm chứng của mọi người, Đậu Đậu cười hì hì, tùy ý nói, “Nói ta sao? Ha ha ha, hắn nói gì thì ta giả vờ tin thế đó. Cho nên mọi người cứ tạo phản đi, xảy ra chuyện gì… cùng lắm là chết thôi mà.”
Nếu như Đậu Đậu không thừa nhận, nói không chừng mọi người thật sự sẽ tin. Đáng tiếc cô thừa nhận, còn thừa nhận một cách ngu ngốc như vậy, vì vậy quần ma đều không tin, nghĩ Thiếu tướng quân vì khuyến khích bọn họ tạo phản cho nên bịa chuyện như thế.
Nếu như Mạch Phi là Nhiễu Lan Đằng chín lá thì Mạch Quỳnh Lâm là cái gì? Làm sao Ma quân có thể bỏ mặc một Nhiễu Lan Đằng chín lá để đi bảo vệ một Nhiễu Lan Đằng tám lá chứ?
Đáy lòng quần ma đã nhận định như thế, vì vậy đều bắt đầu ăn cơm.
Mạch Truy quả thật bị Đậu Đậu làm tức điên. Anh ta cảm thấy mình bắt buộc phải làm gì đó. Nếu không đợi Ma quân đuổi đến thì anh ta chết chắc.
Nhưng làm gì mới có thể khiến cô đồng ý tạo phản chứ?
Mạch Truy không nghĩ ra ngay trong chốc lát, vì vậy chỉ có thể tiếp tục ăn.
Ăn xong một bữa cơm cực kỳ yên lặng, anh ta vẫy tay ra hiệu cho quần ma râu ria đi xuống, ổn định thần thái nhìn về phía Đậu Đậu, “Mẹ ngươi, chết rồi.”
“Ngươi nói gì?”
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Mạch Truy, anh ta thả miếng mồi này ra đã khiến cho Mạch Phi không thể thản nhiên được nữa.
Nhưng mà Yêu Nghiệt lại hiểu, sở dĩ vợ hắn cười thành cái dạng này, có lẽ là vì… cái tên Vô Song này bị lạm dụng quá nhiều đó.
Yêu Nghiệt đoán gần đúng.
Đậu Đậu còn nghĩ thêm một chuyện nữa, đó là người tên Vô Song thông thường đều có chút tật về chân.
Vì vậy Đậu Đậu lại hỏi, “Chân này của ngươi bị tật bao nhiêu năm rồi? Có phải chỉ cần gặp được thần y nào đó là có thể trị được đúng không?”
Vẻ mặt Vô Song tràn đầy ngạc nhiên, xong rồi lại nói, “Đúng vậy.”
Lần này Đậu Đậu lại càng cười sung sướng hơn, cười đủ rồi thì kiềm chế vẻ mặt, “Ừ, các ngươi tiếp tục, ha ha ha, tiếp tục đi.”
“Nhị tiểu thư cười cái gì vậy?”
“... Không có gì, ta chỉ nghe nói ai thích cười thì vận may sẽ không quá tồi tệ.”
Vô Song nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, rồi cũng cầm đũa lên ăn.
Đến cuối cùng vẫn là Mạch Truy nói chuyện, vừa mở miệng một cái thì lập tức bán đứng Đậu Đậu.
“Đại Vu Sư có tiên đoán một câu, chắc hẳn tất cả mọi người đã từng nghe qua. Ma có Nhiễu Lan Đằng chín lá thì có được thiên hạ. Đứa em gái kém cỏi này của ta chính là Nhiễu Lan Đằng chín lá.”
Đậu Đậu vừa nghe thấy thế liền lập tức không muốn nói chuyện. Fuck! Mạch Truy đáng giết nghìn đao! Bản thân muốn tạo phản cứ việc nói thẳng, lại còn kéo cả cô vào chuyện này là sao?
Từ đầu đến cuối cô chỉ muốn báo thù rửa hận ẩn giấu công lao và danh tiếng thôi có được không hả?
Tạo phản? Chống lại Ma quân? Cô chưa từng nghĩ đến!
Hơn nữa cô không ngu như vậy! Mạch Truy bán đứng cô, chẳng lẽ cô còn muốn giúp anh ta kiếm tiền à?
Đương nhiên là không rồi!
Thế là dưới ánh nhìn chăm chú chờ kiểm chứng của mọi người, Đậu Đậu cười hì hì, tùy ý nói, “Nói ta sao? Ha ha ha, hắn nói gì thì ta giả vờ tin thế đó. Cho nên mọi người cứ tạo phản đi, xảy ra chuyện gì… cùng lắm là chết thôi mà.”
Nếu như Đậu Đậu không thừa nhận, nói không chừng mọi người thật sự sẽ tin. Đáng tiếc cô thừa nhận, còn thừa nhận một cách ngu ngốc như vậy, vì vậy quần ma đều không tin, nghĩ Thiếu tướng quân vì khuyến khích bọn họ tạo phản cho nên bịa chuyện như thế.
Nếu như Mạch Phi là Nhiễu Lan Đằng chín lá thì Mạch Quỳnh Lâm là cái gì? Làm sao Ma quân có thể bỏ mặc một Nhiễu Lan Đằng chín lá để đi bảo vệ một Nhiễu Lan Đằng tám lá chứ?
Đáy lòng quần ma đã nhận định như thế, vì vậy đều bắt đầu ăn cơm.
Mạch Truy quả thật bị Đậu Đậu làm tức điên. Anh ta cảm thấy mình bắt buộc phải làm gì đó. Nếu không đợi Ma quân đuổi đến thì anh ta chết chắc.
Nhưng làm gì mới có thể khiến cô đồng ý tạo phản chứ?
Mạch Truy không nghĩ ra ngay trong chốc lát, vì vậy chỉ có thể tiếp tục ăn.
Ăn xong một bữa cơm cực kỳ yên lặng, anh ta vẫy tay ra hiệu cho quần ma râu ria đi xuống, ổn định thần thái nhìn về phía Đậu Đậu, “Mẹ ngươi, chết rồi.”
“Ngươi nói gì?”
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Mạch Truy, anh ta thả miếng mồi này ra đã khiến cho Mạch Phi không thể thản nhiên được nữa.
/1918
|