Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Chương 1472: Mạch truy đã không phải là mạch truy trước đây nữa rồi (2)
/1918
|
Nhưng Đại Vu Sư nghe xong lại cau mày nói, “Phòng thủ của sơn trại có kiên cố không? Ma quân tìm được đến nơi này cần thời gian bao lâu?”
Quần ma hóng chuyện yên tĩnh, nhưng Đậu Đậu lại bừng tỉnh nghĩ đến cái gì đó, “Điện hạ, sao anh lại tìm được em?”
Yêu Nghiệt, “... Tóc.”
“Tóc?”
“Đúng thế, chính là sợi tóc không cẩn thận bị cắt đứt trên xe ngựa của em.”
Yêu Nghiệt nói rồi lấy một cái túi gấm ra, trong túi gấm là sợi tóc của Đậu Đậu.
Lần này quần ma hóng chuyện càng không muốn nói chuyện nữa, ai ai cũng lo lắng bất an, sợ Ma quân cũng làm như vậy.
Đại Vu Sư nhìn chằm chằm Mạch Truy một cái, lại hỏi, “Rừng sương mù nằm ở phía nào? Bao xa là có thể đến được?”
“Ngươi có ý gì?”
“Phòng ngừa lỡ như, chúng ta phải ra ngoài ẩn náu, nếu không ngươi sẽ chết.”
“Nhưng trong rừng sương mù toàn là dã thú! Cho dù là các tướng sĩ hành quân nhiều năm đi vào cũng chưa chắc có thể ra được!”
“Vì thế nên Ma quân không ngờ tới là chúng ta sẽ trốn ở đó, không phải sao?”
Mạch Truy im lặng, bởi vì Đại Vu Sư nói đúng.
Rừng sương mù không khác gì sự tồn tại của cấm địa, nhưng cấm địa là Ma quân phong bế, bởi vì bên trong chôn quá nhiều bậc tiên liệt cách mạng, khụ, bởi vì bên trong chôn quá nhiều thân thể của thế hệ trước, đều là hy vọng của Ma tộc.
Còn rừng sương mù thì khác, rừng sương mù căn bản không cần Ma quân cấm thì cũng sẽ không có Ma tộc nào tìm chết đi vào cả. Bên trong có rất nhiều dã thú không biết tên gọi là gì không nói, sương mù trong đó lúc có độc lúc không có độc. Nghe nói ma đi vào, chưa có một ai có thể còn sống đi ra.
Một nơi nguy hiểm trùng trùng như vậy, Đại Vu Sư lại đề nghị đến đó để lánh nạn?
Bọn họ thật sự may mắn như vậy, đi vào đúng lúc sương mù không có độc sao?
Câu trả lời đương nhiên là… không biết.
Đại Vu Sư không biết thì sẽ không có ai khác biết cả, rốt cuộc là tình hình gì, vẫn phải đi xem trước rồi hãy nói.
Nhưng quần ma thảo luận lâu như vậy, cuối cùng lại bỏ qua một người…
“À, mấy người đi thì cứ đi, tôi trở về Ma đô được không?”
Đậu Đậu không muốn đem tính mạng ra để mạo hiểm, lúc trước cũng nói rồi, mục tiêu của cô rất đơn giản, báo thù rửa hận nhào vào nam thần, hết.
Cho nên tại sao cô phải vì sợ Ma quân tìm thấy mà trốn đi chứ? Không phải thiên phú của cô đã chứng minh bị phế rồi sao? Trừ Đại Vu Sư ra, ai lại đem ma lực của mình cho cô chứ?
Đại Vu Sư nhìn thấu cách nghĩ của Đậu Đậu, nhấc tay lên nói, “Trả lại cho ta một chút thử xem, có lẽ bọn họ không thể, chỉ là vì chưa thề thôi.”
“Hả? Thề? Thề cái gì?”
Đậu Đậu nhất thời không kịp phản ứng, hoàn hồn lại thấy mặt Yêu Nghiệt đen sì, lập tức hận không thể tát mình hai cái.
Miệng nhanh hơn não!
Còn có thể thề cái gì chứ, thề trở thành người đàn ông của cô!
Thôi đi, cứ tránh cái vấn đề này trước là được rồi, bây giờ chuyện phải bàn bạc chính là làm sao để chạy thoát thân.
Nghĩ đến đây, Đậu Đậu giơ tay ra ngoài, chỉ một lát sau, cô mở to hai mắt, “Có thể!”
Đại Vu Sư khẽ cong môi, nhìn Mạch Truy một cái, không biết là muốn biểu đạt cái gì.
Mạch Truy nhìn chằm chằm tay mình một lúc, dứt khoát nghiêng đầu không nhìn Đại Vu Sư.
Nhìn anh ta làm gì? Nhìn thì anh ta cũng sẽ không thề!
Đậu Đậu trả lại một phần, sau đó thu tay lại, mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Đại Vu Sư, “Thế nào thế nào, có nhiều hơn không?”
Đại Vu Sư cau mày không nói gì, giống như đang tập trung tinh thần cảm nhận.
Hồi lâu, y gật đầu, “Nhiều hơn.”
“Thật sao?”
Đậu Đậu rất vui vẻ, thế này cô cũng không cần áy náy nữa.
Quần ma hóng chuyện yên tĩnh, nhưng Đậu Đậu lại bừng tỉnh nghĩ đến cái gì đó, “Điện hạ, sao anh lại tìm được em?”
Yêu Nghiệt, “... Tóc.”
“Tóc?”
“Đúng thế, chính là sợi tóc không cẩn thận bị cắt đứt trên xe ngựa của em.”
Yêu Nghiệt nói rồi lấy một cái túi gấm ra, trong túi gấm là sợi tóc của Đậu Đậu.
Lần này quần ma hóng chuyện càng không muốn nói chuyện nữa, ai ai cũng lo lắng bất an, sợ Ma quân cũng làm như vậy.
Đại Vu Sư nhìn chằm chằm Mạch Truy một cái, lại hỏi, “Rừng sương mù nằm ở phía nào? Bao xa là có thể đến được?”
“Ngươi có ý gì?”
“Phòng ngừa lỡ như, chúng ta phải ra ngoài ẩn náu, nếu không ngươi sẽ chết.”
“Nhưng trong rừng sương mù toàn là dã thú! Cho dù là các tướng sĩ hành quân nhiều năm đi vào cũng chưa chắc có thể ra được!”
“Vì thế nên Ma quân không ngờ tới là chúng ta sẽ trốn ở đó, không phải sao?”
Mạch Truy im lặng, bởi vì Đại Vu Sư nói đúng.
Rừng sương mù không khác gì sự tồn tại của cấm địa, nhưng cấm địa là Ma quân phong bế, bởi vì bên trong chôn quá nhiều bậc tiên liệt cách mạng, khụ, bởi vì bên trong chôn quá nhiều thân thể của thế hệ trước, đều là hy vọng của Ma tộc.
Còn rừng sương mù thì khác, rừng sương mù căn bản không cần Ma quân cấm thì cũng sẽ không có Ma tộc nào tìm chết đi vào cả. Bên trong có rất nhiều dã thú không biết tên gọi là gì không nói, sương mù trong đó lúc có độc lúc không có độc. Nghe nói ma đi vào, chưa có một ai có thể còn sống đi ra.
Một nơi nguy hiểm trùng trùng như vậy, Đại Vu Sư lại đề nghị đến đó để lánh nạn?
Bọn họ thật sự may mắn như vậy, đi vào đúng lúc sương mù không có độc sao?
Câu trả lời đương nhiên là… không biết.
Đại Vu Sư không biết thì sẽ không có ai khác biết cả, rốt cuộc là tình hình gì, vẫn phải đi xem trước rồi hãy nói.
Nhưng quần ma thảo luận lâu như vậy, cuối cùng lại bỏ qua một người…
“À, mấy người đi thì cứ đi, tôi trở về Ma đô được không?”
Đậu Đậu không muốn đem tính mạng ra để mạo hiểm, lúc trước cũng nói rồi, mục tiêu của cô rất đơn giản, báo thù rửa hận nhào vào nam thần, hết.
Cho nên tại sao cô phải vì sợ Ma quân tìm thấy mà trốn đi chứ? Không phải thiên phú của cô đã chứng minh bị phế rồi sao? Trừ Đại Vu Sư ra, ai lại đem ma lực của mình cho cô chứ?
Đại Vu Sư nhìn thấu cách nghĩ của Đậu Đậu, nhấc tay lên nói, “Trả lại cho ta một chút thử xem, có lẽ bọn họ không thể, chỉ là vì chưa thề thôi.”
“Hả? Thề? Thề cái gì?”
Đậu Đậu nhất thời không kịp phản ứng, hoàn hồn lại thấy mặt Yêu Nghiệt đen sì, lập tức hận không thể tát mình hai cái.
Miệng nhanh hơn não!
Còn có thể thề cái gì chứ, thề trở thành người đàn ông của cô!
Thôi đi, cứ tránh cái vấn đề này trước là được rồi, bây giờ chuyện phải bàn bạc chính là làm sao để chạy thoát thân.
Nghĩ đến đây, Đậu Đậu giơ tay ra ngoài, chỉ một lát sau, cô mở to hai mắt, “Có thể!”
Đại Vu Sư khẽ cong môi, nhìn Mạch Truy một cái, không biết là muốn biểu đạt cái gì.
Mạch Truy nhìn chằm chằm tay mình một lúc, dứt khoát nghiêng đầu không nhìn Đại Vu Sư.
Nhìn anh ta làm gì? Nhìn thì anh ta cũng sẽ không thề!
Đậu Đậu trả lại một phần, sau đó thu tay lại, mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Đại Vu Sư, “Thế nào thế nào, có nhiều hơn không?”
Đại Vu Sư cau mày không nói gì, giống như đang tập trung tinh thần cảm nhận.
Hồi lâu, y gật đầu, “Nhiều hơn.”
“Thật sao?”
Đậu Đậu rất vui vẻ, thế này cô cũng không cần áy náy nữa.
/1918
|