Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 148: Hoặc nhìn đề, hoặc nhìn anh (2)

/1918


Cô có thể nói gì? Có thể nói thế nào? Ban ngày ban mặt, cô có thể nói với mọi người có con yêu phi lễ cô sao?

Yêu Nghiệt dùng ánh mắt vô tội nhìn cô, đặc biệt uất ức nói, “Ai bảo em cứ dựa trên người anh… Anh là đàn ông bình thường, không có phản ứng gì với em thì em mới phải khóc đó.”

Đậu Đậu không nhìn hắn, tự hờn dỗi. Cô khóc cái rắm ý chứ khóc, cô ước gì nó không lên được. Hắn không lên được cô mới vui!

Mẹ nó chứ, lúc trước nghĩ hắn là thái giám còn thương hại hắn một trận kìa!

Bạch Linh thấy cô không nói lời nào, khẽ nhíu mày không vui, “Nếu không có chuyện gì thì làm bài tiếp đi.”

Đậu Đậu trộm nhìn Yêu Nghiệt đang nheo mắt, chỉ có thể gật đầu, “Vâng.”

Bạch Linh đi rồi, Đậu Đậu không để Yêu Nghiệt ôm cô nữa. Kể cả hắn có thu hồi hung khí, dù thu rồi cũng không được.

Yêu Nghiệt nhận mệnh thở dài, đứng sau cầm tay cô âm thầm cảm khái. Xem ra, con đường theo đuổi vợ yêu của hắn còn dài lắm…

Thi xong Đậu Đậu liền ra về, Diệp Tinh Trạch thu túi sách đi theo, Sở Minh Hiên liền ngăn cậu lại, “Tinh Trạch, tớ muốn hỏi cậu chút việc.”

Diệp Tinh Trạch lung tung gật đầu, “Được, hỏi đi, hỏi xong tớ còn đi cùng sư…”

Nhìn thoáng bên cạnh, đám quần chúng xem diễn còn chưa đi, tên ngốc dừng lại, thay đổi xưng hô, “Tớ còn đến nhà Đậu Đậu ăn cơm.”

Cậu quyết định, nhất định phải hỏi sư thúc công tác giả của cuốn sách kia là ai? Cảnh giới cao siêu như vậy, tư tưởng giác ngộ sâu sắc như vậy, nhất định không phải tài năng lớn thì không thể viết được đâu.

Không tư lợi, không sợ hãi, không vì mình mà vì cộng đồng sáu giới phồn vinh, trên thế giới này rất ít người có thể làm được. Đây đúng là giá trị cậu muốn theo đuổi, làm nên tam quan chân chính.

Sở Minh Hiên nói thật lâu cũng không thấy Diệp Tinh Trạch phản ứng, vẫy tay trước mặt cậu, “Diệp Tinh Trạch?”

“Ừ? Cậu nói đi, tớ nghe đây.”

Sở Minh Hiên, “… Tớ nói xong rồi.”

“Hả? Cậu nói gì rồi nha?”

Sở Minh Hiên đen mặt, nói lại một lần nữa, “Hôm qua Kim Đậu Đậu đã đi đâu? Làm những gì?”

Diệp Tinh Trạch chớp mắt, lại chớp mắt, đột nhiên cười bày vẻ mặt tớ hiểu.

“Muốn theo đuổi sư thúc tớ sao? Muốn hỏi hành tung của người sao? Ha ha ha, chậm rồi.”

Nói xong quay đầu đi, nhưng lại bị Sở Minh Hiên túm cặp sách lôi lại.

Cậu ta tựa hồ như phẫn nộ, lại như chính nghĩa nói, “Cô ấy còn là vị thành niên, sao có thể lêu lổng thế được? Không quý trọng mình như vậy, sớm muộn Cố gia cũng từ hôn!”

Sở Minh Hiên nói xong, Diệp Tinh Trạch liền cười. Cậu vỗ vai Sở Minh Hiên thì thầm, dùng ngữ điệu không thể tránh được, “Vị thành niên? Từ hôn? Người anh em, không phải cậu càng đọc sách càng ngu đấy chứ?”

Sở Minh Hiên không nói lời nào, Diệp Tinh Trạch dừng chút lại nói.

“Sư thúc tớ đã hơn hai trăm tuổi rồi, theo như cậu tính, hẳn phải con cháu đầy nhà rồi. Còn nữa, Cố gia từ hôn và vân vân, cậu nghĩ người để ý sao? Nhìn mị lực của người, gả cho nhà giàu rất dễ biết không.”

Lời Diệp Tinh Trạch nói giống như tiếng sấm nện trong lòng Sở Minh Hiên. Cậu sai rồi, mười phần sai. Kim Đậu Đậu không phải Kim Đậu Đậu trước kia. Không phải cô thay đổi, cũng không phải sửa lại, mà hoàn toàn thay một người mới. Cậu không nên dùng ánh mắt nhìn nguyên chủ nhìn cô, càng không có lý do chất vấn cô. Nếu nói cậu chán ghét Kim Đậu Đậu trước kia thì Kim Đậu Đậu bây giờ lại chướng mắt cậu.

Thấy Sở Minh Hiên trầm tư, tên ngốc rút quai cặp, vỗ vỗ vai hắn, “Tớ đi đây, bái bai.”

/1918

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status