Cổ trùng bò rất chậm, vì nó đã trúng độc, nó có ở gần mặt đất thế nào thì vẫn sẽ bị sương mù ảnh hưởng. Cổ bà nhân lúc đội hộ vệ dựng trại đóng quân không chú ý liền giơ tay lên cầm lấy con cổ trùng.
Cổ trùng nhỏ khá giống con bọ rùa, trên lớp vỏ còn dính tia máu, nằm ở trong tay cổ bà chỉ một lát đã chết. Cổ bà ngửi mùi máu, phát hiện là hai người. Một người là Mạch Truy, một người khác thì chỉ có thể là Đại Vu Sư.
Bởi vì Đại Vu Sư sẽ không để cho Mạch Phi bị thương…
Khụ, Cổ Bà không biết Yêu Nghiệt đi theo bên cạnh Mạch Phi, đội hộ vệ cũng không biết, cho nên Ma quân nhất định sẽ hối hận.
Nếu như ông ta biết Yêu Nghiệt cũng tới thì có lẽ sẽ không yên tâm giao cho thuộc hạ đi làm như vậy.
Ông ta nhất định sẽ đích thân tới đây! Một người là đối thủ, một người là đối thủ sắp trưởng thành, hai người này cộng lại đủ cho ông ta lo lắng sợ hãi đêm không thể ngủ nổi.
Cổ bà phát hiện ra vết máu, cứ có một loại dự cảm không được tốt lắm. Đại công tử sẽ không trúng độc rồi đấy chứ?
Cổ bà ngồi không yên, bắt đầu cùng Quyển Châu Liêm đi đi lại lại. Một già một trẻ đi qua đi lại một lúc lâu, sương mù cuối cùng cũng giảm dần. Quyển Châu Liêm dừng lại, lại thả một con chim ra, chim bay vào rừng sương mù rồi bay ra, hoàn toàn không có bất kỳ chướng ngại nào nữa. Lần này Quyển Châu Liêm thở phào nhẹ nhõm, gọi cổ bà vội vàng vào rừng. Bọn họ chỉ có bảy ngày, nếu như bảy ngày không tìm được, vậy toàn bộ rừng sẽ bị phá hủy trong chốc lát.
Vì vậy bọn họ liền bắt đầu tìm, ngoài ý muốn mà rất dễ dàng tìm được. Dễ dàng đến nỗi Quyển Châu Liêm không dám tin vào mắt mình.
Vừa nhìn thấy màu đỏ trên người Dịch Xuân Thu, cô ta lập tức chạy tới đỡ y, “Xuân Thu, ngươi làm sao thế? Sao ngươi lại bị thương thế này?”
“Ngươi… sao ngươi lại ở đây?”
“... Ta nói sự thật cho Quân thượng rồi, xin ông ta tha cho ngươi.”
Quyển Châu Liêm do dự rất lâu mới nói ra một câu như vậy, không ngờ Dịch Xuân Thu nghe thấy liền cười, “Tố giác ta, sau đó lại giữ cho ta một mạng? Quyển Châu Liêm, ngươi cảm thấy ta nên cảm kích ngươi đúng không? Đồ nhi tốt của ta...”
Quyển Châu Liêm bị y nói á khẩu không trả lời được, rất lâu sau đó, thấy sương mù lại sắp dâng lên rồi, cô ta cương quyết đỡ y đi ra ngoài, “Chúng ta ra ngoài trước rồi nói.”
“Không! Ta không ra ngoài cùng ngươi!”
Dịch Xuân Thu hất tay Quyển Châu Liêm ra, nhìn cổ bà vô cùng lo lắng bên cạnh Mạch Truy, nói, “Đưa hắn ra ngoài, chữa khỏi cho hắn, ta cám ơn ngươi.”
Sau đó y quay người, không chút do dự đón sương mù đi tới.
Đôi mắt Quyển Châu Liêm đã rưng rưng, nhịn lại nhịn, cuối cùng vẫn không thể nhịn được nữa, “Dịch Xuân Thu! Có phải ngươi bị ngốc không hả? Ngươi biết rõ cô ta sẽ không thích ngươi!”
Dịch Xuân Thu dừng chân, không quay đầu, giọng vẫn kiên định, “Ta không quan tâm!”
“Ngươi không quan tâm? Đương nhiên ngươi không quan tâm! Bởi vì ngươi cũng không thật sự thích cô ta! Ngươi để tay lên ngực tự hỏi xem, nếu như cô ta không phải là Nhiễu Lan Đằng chín lá, ngươi sẽ nhìn cô ta thêm một cái sao?”
Quyển Châu Liêm nói mãi nói mãi rồi bật cười, “Sao thế? Không nói lại được à? Bị ta đâm trúng tâm tư rồi phải không?”
“Quyển Châu Liêm!”
Cổ trùng nhỏ khá giống con bọ rùa, trên lớp vỏ còn dính tia máu, nằm ở trong tay cổ bà chỉ một lát đã chết. Cổ bà ngửi mùi máu, phát hiện là hai người. Một người là Mạch Truy, một người khác thì chỉ có thể là Đại Vu Sư.
Bởi vì Đại Vu Sư sẽ không để cho Mạch Phi bị thương…
Khụ, Cổ Bà không biết Yêu Nghiệt đi theo bên cạnh Mạch Phi, đội hộ vệ cũng không biết, cho nên Ma quân nhất định sẽ hối hận.
Nếu như ông ta biết Yêu Nghiệt cũng tới thì có lẽ sẽ không yên tâm giao cho thuộc hạ đi làm như vậy.
Ông ta nhất định sẽ đích thân tới đây! Một người là đối thủ, một người là đối thủ sắp trưởng thành, hai người này cộng lại đủ cho ông ta lo lắng sợ hãi đêm không thể ngủ nổi.
Cổ bà phát hiện ra vết máu, cứ có một loại dự cảm không được tốt lắm. Đại công tử sẽ không trúng độc rồi đấy chứ?
Cổ bà ngồi không yên, bắt đầu cùng Quyển Châu Liêm đi đi lại lại. Một già một trẻ đi qua đi lại một lúc lâu, sương mù cuối cùng cũng giảm dần. Quyển Châu Liêm dừng lại, lại thả một con chim ra, chim bay vào rừng sương mù rồi bay ra, hoàn toàn không có bất kỳ chướng ngại nào nữa. Lần này Quyển Châu Liêm thở phào nhẹ nhõm, gọi cổ bà vội vàng vào rừng. Bọn họ chỉ có bảy ngày, nếu như bảy ngày không tìm được, vậy toàn bộ rừng sẽ bị phá hủy trong chốc lát.
Vì vậy bọn họ liền bắt đầu tìm, ngoài ý muốn mà rất dễ dàng tìm được. Dễ dàng đến nỗi Quyển Châu Liêm không dám tin vào mắt mình.
Vừa nhìn thấy màu đỏ trên người Dịch Xuân Thu, cô ta lập tức chạy tới đỡ y, “Xuân Thu, ngươi làm sao thế? Sao ngươi lại bị thương thế này?”
“Ngươi… sao ngươi lại ở đây?”
“... Ta nói sự thật cho Quân thượng rồi, xin ông ta tha cho ngươi.”
Quyển Châu Liêm do dự rất lâu mới nói ra một câu như vậy, không ngờ Dịch Xuân Thu nghe thấy liền cười, “Tố giác ta, sau đó lại giữ cho ta một mạng? Quyển Châu Liêm, ngươi cảm thấy ta nên cảm kích ngươi đúng không? Đồ nhi tốt của ta...”
Quyển Châu Liêm bị y nói á khẩu không trả lời được, rất lâu sau đó, thấy sương mù lại sắp dâng lên rồi, cô ta cương quyết đỡ y đi ra ngoài, “Chúng ta ra ngoài trước rồi nói.”
“Không! Ta không ra ngoài cùng ngươi!”
Dịch Xuân Thu hất tay Quyển Châu Liêm ra, nhìn cổ bà vô cùng lo lắng bên cạnh Mạch Truy, nói, “Đưa hắn ra ngoài, chữa khỏi cho hắn, ta cám ơn ngươi.”
Sau đó y quay người, không chút do dự đón sương mù đi tới.
Đôi mắt Quyển Châu Liêm đã rưng rưng, nhịn lại nhịn, cuối cùng vẫn không thể nhịn được nữa, “Dịch Xuân Thu! Có phải ngươi bị ngốc không hả? Ngươi biết rõ cô ta sẽ không thích ngươi!”
Dịch Xuân Thu dừng chân, không quay đầu, giọng vẫn kiên định, “Ta không quan tâm!”
“Ngươi không quan tâm? Đương nhiên ngươi không quan tâm! Bởi vì ngươi cũng không thật sự thích cô ta! Ngươi để tay lên ngực tự hỏi xem, nếu như cô ta không phải là Nhiễu Lan Đằng chín lá, ngươi sẽ nhìn cô ta thêm một cái sao?”
Quyển Châu Liêm nói mãi nói mãi rồi bật cười, “Sao thế? Không nói lại được à? Bị ta đâm trúng tâm tư rồi phải không?”
“Quyển Châu Liêm!”
/1918
|