Cái kết luận này đúng là doạ chết Đậu Đậu. Cô đang nghĩ, nói không chừng lúc nào đó cô cũng ăn được thịt người nữa...
Đợi đã, chuyện này không được!
Dẫu sao sức mạnh của người thật sự quá nhỏ, cô ăn cũng vô dụng.
Nghĩ như vậy Đậu Đậu liền yên tâm. Nếu không chỉ sợ ngày nào đó liền biến thành ma ăn thịt người.
Đậu Đậu đứng bên cạnh hồ giơ tay vẫy Yêu Nghiệt đang mò cá. Yêu Nghiệt nhẫn nhục chịu khó, vừa mò cá giúp cô còn vừa phải phóng sinh giúp cô.
Bận rộn quá nửa ngày như vậy, cuối cùng cũng có chuyện rồi.
Một ông lão cầm cần câu mặc áo vải thô không biết xuất hiện từ lúc nào, nhìn cô một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được mở miệng nói: “Cô gái, hai người đang làm gì thế này? Bắt được cá sờ một lát lại thả, có phải là cô bị thần kinh không?”
Đậu Đậu, “... Ông là?”
“Ta là ngư dân sống ở gần đây, đến câu mấy con cá làm bữa trưa.”
Đậu Đậu, “... À, vậy ông câu đi, ông câu đi.”
Nói xong cảm thấy không đúng, vừa định quay đầu nhìn Yêu Nghiệt, nhưng cả người lại cứng ngắc, không cử động được.
“Ăn lợn rừng của ta, ăn thỏ rừng của ta, ăn gà rừng của ta, còn câu cá của ta! Thanh niên bây giờ đúng là càng ngày càng không ra cái thể thống gì rồi!”
Ông lão nghiêm khắc trách mắng Đậu Đậu một trận, sau đó quay đầu, đi mất, để lại Đậu Đậu đần mặt ra ở hiện trường.
Vừa không thể cử động vừa không thể gọi nam thần của cô, chẳng lẽ cô cứ đứng mãi thế này à?
Lại nói cô cứ đứng mãi thế này mà nam thần của cô vẫn chưa phát hiện ra ư?
Nam thần của cô còn không biết cô đi đâu rồi nữa kìa!
Vừa rồi lúc bắt cá vẫn còn ở đây, quay đi có một cái vợ đã bặt vô âm tín, hắn cũng rất sợ hãi!
Hơn nữa hình như không chỉ là vợ, hai đứa bé cũng không thấy đâu nữa!
Yêu Nghiệt bắt đầu đi qua đi lại, nhưng ông lão đứng bên cạnh lại kinh ngạc nhìn hắn. Tiến vào chướng* của ông ấy mà vẫn có người có thể cử động? Những ngày tháng ông ấy trốn ở đây, hậu sinh đã đáng sợ như vậy rồi sao?
(*) Chướng: trở ngại, ngăn cách.
Ông lão nhìn Yêu Nghiệt, lại nhìn Đậu Đậu hoàn toàn không nhúc nhích được, sau đó lại nhìn đứa bé gái đang nghịch bùn và đứa bé trai đang cau mày nhìn khắp nơi... “Không phải ma?”
Ông lão không nhịn được lẩm bẩm một câu, thấy Yêu Nghiệt theo tiếng ông ấy mà đi qua đây, ông ấy vội vàng im miệng giả làm người câm.
Yêu Nghiệt đi qua một đám khí độc, cũng đi qua hai đứa bé không động đậy ở tại chỗ.
Có một nhà bốn người ở trong chướng, ai cũng không nhìn thấy đối phương.
Ông lão rất hài lòng đối với điểm này, thầm nghĩ, yêu bây giờ thật lợi hại, lại có thể di chuyển ở trong chướng của ông ấy. May mà ông ấy lớn tuổi rồi nhưng vẫn chưa hoàn toàn phế, muốn tìm những người khác à? Đợi đã… đệch mợ sao hắn lại làm được rồi?
Chẳng trách ông lão chửi bậy, thật sự là đối phương tìm được cũng quá dễ dàng rồi!
Chỉ trong nháy mắt ông ta giải vờ ngầu thôi mà!
Không thể để cho ông ta giả ngầu chút à?
Yêu Nghiệt nhắm mắt bế Viên Viên nhét vào ống tay áo, tiếp tục giơ tay ra bế Biển Biển.
Biển Biển nhất thời để ý trên người có hai nắm bùn, nó cau mày giơ cái tay nhỏ ra vỗ. Vỗ chưa được hai cái đã thấy em gái toàn thân là bùn của nó rồi.
Đợi đã, chuyện này không được!
Dẫu sao sức mạnh của người thật sự quá nhỏ, cô ăn cũng vô dụng.
Nghĩ như vậy Đậu Đậu liền yên tâm. Nếu không chỉ sợ ngày nào đó liền biến thành ma ăn thịt người.
Đậu Đậu đứng bên cạnh hồ giơ tay vẫy Yêu Nghiệt đang mò cá. Yêu Nghiệt nhẫn nhục chịu khó, vừa mò cá giúp cô còn vừa phải phóng sinh giúp cô.
Bận rộn quá nửa ngày như vậy, cuối cùng cũng có chuyện rồi.
Một ông lão cầm cần câu mặc áo vải thô không biết xuất hiện từ lúc nào, nhìn cô một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được mở miệng nói: “Cô gái, hai người đang làm gì thế này? Bắt được cá sờ một lát lại thả, có phải là cô bị thần kinh không?”
Đậu Đậu, “... Ông là?”
“Ta là ngư dân sống ở gần đây, đến câu mấy con cá làm bữa trưa.”
Đậu Đậu, “... À, vậy ông câu đi, ông câu đi.”
Nói xong cảm thấy không đúng, vừa định quay đầu nhìn Yêu Nghiệt, nhưng cả người lại cứng ngắc, không cử động được.
“Ăn lợn rừng của ta, ăn thỏ rừng của ta, ăn gà rừng của ta, còn câu cá của ta! Thanh niên bây giờ đúng là càng ngày càng không ra cái thể thống gì rồi!”
Ông lão nghiêm khắc trách mắng Đậu Đậu một trận, sau đó quay đầu, đi mất, để lại Đậu Đậu đần mặt ra ở hiện trường.
Vừa không thể cử động vừa không thể gọi nam thần của cô, chẳng lẽ cô cứ đứng mãi thế này à?
Lại nói cô cứ đứng mãi thế này mà nam thần của cô vẫn chưa phát hiện ra ư?
Nam thần của cô còn không biết cô đi đâu rồi nữa kìa!
Vừa rồi lúc bắt cá vẫn còn ở đây, quay đi có một cái vợ đã bặt vô âm tín, hắn cũng rất sợ hãi!
Hơn nữa hình như không chỉ là vợ, hai đứa bé cũng không thấy đâu nữa!
Yêu Nghiệt bắt đầu đi qua đi lại, nhưng ông lão đứng bên cạnh lại kinh ngạc nhìn hắn. Tiến vào chướng* của ông ấy mà vẫn có người có thể cử động? Những ngày tháng ông ấy trốn ở đây, hậu sinh đã đáng sợ như vậy rồi sao?
(*) Chướng: trở ngại, ngăn cách.
Ông lão nhìn Yêu Nghiệt, lại nhìn Đậu Đậu hoàn toàn không nhúc nhích được, sau đó lại nhìn đứa bé gái đang nghịch bùn và đứa bé trai đang cau mày nhìn khắp nơi... “Không phải ma?”
Ông lão không nhịn được lẩm bẩm một câu, thấy Yêu Nghiệt theo tiếng ông ấy mà đi qua đây, ông ấy vội vàng im miệng giả làm người câm.
Yêu Nghiệt đi qua một đám khí độc, cũng đi qua hai đứa bé không động đậy ở tại chỗ.
Có một nhà bốn người ở trong chướng, ai cũng không nhìn thấy đối phương.
Ông lão rất hài lòng đối với điểm này, thầm nghĩ, yêu bây giờ thật lợi hại, lại có thể di chuyển ở trong chướng của ông ấy. May mà ông ấy lớn tuổi rồi nhưng vẫn chưa hoàn toàn phế, muốn tìm những người khác à? Đợi đã… đệch mợ sao hắn lại làm được rồi?
Chẳng trách ông lão chửi bậy, thật sự là đối phương tìm được cũng quá dễ dàng rồi!
Chỉ trong nháy mắt ông ta giải vờ ngầu thôi mà!
Không thể để cho ông ta giả ngầu chút à?
Yêu Nghiệt nhắm mắt bế Viên Viên nhét vào ống tay áo, tiếp tục giơ tay ra bế Biển Biển.
Biển Biển nhất thời để ý trên người có hai nắm bùn, nó cau mày giơ cái tay nhỏ ra vỗ. Vỗ chưa được hai cái đã thấy em gái toàn thân là bùn của nó rồi.
/1918
|