Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Chương 1497: Tiểu thư, quân thượng muốn gặp người (1)
/1918
|
Vì vậy khi Mạch tướng quân trở lại hơn nửa tháng trước trong giấc mơ, đầu óc rất thanh tỉnh, không mộng mị chút nào.
Mạch tướng quân cảm thấy rất hài lòng, thấy Ma quân ngẩn ra xong đột nhiên muốn gặp Mạch Phi, vội vàng sai nha hoàn đến hậu viện tìm.
Trong hậu viện, Đậu Đậu mới vừa tránh thoát được cái bẫy của Tiểu Ngọc, đánh ngất bà ta xong thì nghe thấy tiếng gõ cửa, cô luống cuống kéo Tiểu Ngọc vào trong phòng.
Sau lưng Đậu Đậu, hai đứa bé ngồi ở trong lòng Yêu Nghiệt cũng có chút mụ mị. Yêu Nghiệt cũng thế, ngây ra một lúc không nghĩ ra cái gì, không nhịn được bắt đầu cảm khái vợ thông minh.
Hắn vừa định nói hôm nay Tiểu Ngọc có chút vấn đề. Cái gì mà đột nhiên biết tung tích của phu nhân Hoa Nguyệt, cho dù nhân Hoa Nguyệt có tung tích cũng không thể bảo bà ta ban ngày ban mặt công khai đưa vợ đi như vậy đúng không?
Không ngờ một giây trước vợ hắn nhìn có vẻ tin rồi, một giây tiếp theo lại dứt khoát bổ tay đánh ngất Tiểu Ngọc...
“Tiểu thư, Ma quân muốn gặp người.”
Nha hoàn Duyệt Nhi ngoài cửa cất lời.
Đậu Đậu ổn định lại hơi thở, hỏi, “Ma quân? Ông ta gặp ta làm gì?”
“Nô tỳ không biết.”
“... Được rồi, ta đi ngay.”
Đậu Đậu nói xong đóng cửa lại, rồi nói với Yêu Nghiệt trong cơ thể của Tiểu Ngọc có đồ bảo hắn trông kỹ, chải đầu rồi vội vàng kéo cửa ra.
Ma quân gọi cô làm gì? Không phải ông ta đã nhìn thấy cô đính hôn với Đại Vu Sư rồi à?
Đậu Đậu càng nghĩ càng không hiểu, chỉ ra sức nói với mình phải nhớ thiên phú của mình, sau đó đi theo Duyệt Nhi đến sảnh trước.
“Thần nữ bái kiến Quân thượng.”
Đậu Đậu nhún người hành lễ rồi đứng lên, “Quân thượng có gì dặn dò ạ?”
“Hai đứa bé kia của nàng, có một đứa là con trai đúng không?”
Đậu Đậu, “... Đúng.”
“Để nó tiến cung với bản quân đi, Thục phi nuôi nó một thời gian, đợi đến lúc đứa bé trong bụng nàng ấy ra đời, bản quân sẽ trả lại con cho cô.”
Ma quân vừa nói như vậy, người tức giận nhất vẫn không phải là Đậu Đậu. Mạch Quỳnh Lâm tức giận hơn Đậu Đậu nhiều. Đến nhà cô ta còn nghĩ đến Thục phi? Ma quân rốt cuộc đặt cô ta ở vị trí nào?
“Dựa… Tại sao?”
Đậu Đậu suýt nữa buột miệng nói dựa vào cái gì, sau khi sợ bóng sợ gió liền cúi đầu không nhìn thẳng.
Thật ra Ma quân không nói thì cô cũng biết. Ở nhân giới cũng có không ít cách dùng trẻ con để xung hỉ.
“Quân thượng, chuyện này sợ rằng không ổn. Thứ nhất, con của thần nữ đã hơn ba tuổi rồi. Thứ hai, con của thần nữ không có quan hệ thân thích gì. Quân thượng tìm đứa bé bên chỗ thân thiết vẫn tốt hơn.”
“Con nàng hơn ba tuổi rồi? Không phải chứ? Bản quân nhìn cũng chỉ mấy tháng thôi.”
Ma quân híp mắt nhìn đỉnh đầu Đậu Đậu đầy vạch đen, tiếp tục nói, “Huống hồ mấy đứa bé ra đời trong ba năm gần đây ở Ma tộc dùng hai bàn tay cũng có thể đếm ra được, đứa bé nàng mang về nhìn còn thông minh nữa.”
Mạch tướng quân cảm thấy rất hài lòng, thấy Ma quân ngẩn ra xong đột nhiên muốn gặp Mạch Phi, vội vàng sai nha hoàn đến hậu viện tìm.
Trong hậu viện, Đậu Đậu mới vừa tránh thoát được cái bẫy của Tiểu Ngọc, đánh ngất bà ta xong thì nghe thấy tiếng gõ cửa, cô luống cuống kéo Tiểu Ngọc vào trong phòng.
Sau lưng Đậu Đậu, hai đứa bé ngồi ở trong lòng Yêu Nghiệt cũng có chút mụ mị. Yêu Nghiệt cũng thế, ngây ra một lúc không nghĩ ra cái gì, không nhịn được bắt đầu cảm khái vợ thông minh.
Hắn vừa định nói hôm nay Tiểu Ngọc có chút vấn đề. Cái gì mà đột nhiên biết tung tích của phu nhân Hoa Nguyệt, cho dù nhân Hoa Nguyệt có tung tích cũng không thể bảo bà ta ban ngày ban mặt công khai đưa vợ đi như vậy đúng không?
Không ngờ một giây trước vợ hắn nhìn có vẻ tin rồi, một giây tiếp theo lại dứt khoát bổ tay đánh ngất Tiểu Ngọc...
“Tiểu thư, Ma quân muốn gặp người.”
Nha hoàn Duyệt Nhi ngoài cửa cất lời.
Đậu Đậu ổn định lại hơi thở, hỏi, “Ma quân? Ông ta gặp ta làm gì?”
“Nô tỳ không biết.”
“... Được rồi, ta đi ngay.”
Đậu Đậu nói xong đóng cửa lại, rồi nói với Yêu Nghiệt trong cơ thể của Tiểu Ngọc có đồ bảo hắn trông kỹ, chải đầu rồi vội vàng kéo cửa ra.
Ma quân gọi cô làm gì? Không phải ông ta đã nhìn thấy cô đính hôn với Đại Vu Sư rồi à?
Đậu Đậu càng nghĩ càng không hiểu, chỉ ra sức nói với mình phải nhớ thiên phú của mình, sau đó đi theo Duyệt Nhi đến sảnh trước.
“Thần nữ bái kiến Quân thượng.”
Đậu Đậu nhún người hành lễ rồi đứng lên, “Quân thượng có gì dặn dò ạ?”
“Hai đứa bé kia của nàng, có một đứa là con trai đúng không?”
Đậu Đậu, “... Đúng.”
“Để nó tiến cung với bản quân đi, Thục phi nuôi nó một thời gian, đợi đến lúc đứa bé trong bụng nàng ấy ra đời, bản quân sẽ trả lại con cho cô.”
Ma quân vừa nói như vậy, người tức giận nhất vẫn không phải là Đậu Đậu. Mạch Quỳnh Lâm tức giận hơn Đậu Đậu nhiều. Đến nhà cô ta còn nghĩ đến Thục phi? Ma quân rốt cuộc đặt cô ta ở vị trí nào?
“Dựa… Tại sao?”
Đậu Đậu suýt nữa buột miệng nói dựa vào cái gì, sau khi sợ bóng sợ gió liền cúi đầu không nhìn thẳng.
Thật ra Ma quân không nói thì cô cũng biết. Ở nhân giới cũng có không ít cách dùng trẻ con để xung hỉ.
“Quân thượng, chuyện này sợ rằng không ổn. Thứ nhất, con của thần nữ đã hơn ba tuổi rồi. Thứ hai, con của thần nữ không có quan hệ thân thích gì. Quân thượng tìm đứa bé bên chỗ thân thiết vẫn tốt hơn.”
“Con nàng hơn ba tuổi rồi? Không phải chứ? Bản quân nhìn cũng chỉ mấy tháng thôi.”
Ma quân híp mắt nhìn đỉnh đầu Đậu Đậu đầy vạch đen, tiếp tục nói, “Huống hồ mấy đứa bé ra đời trong ba năm gần đây ở Ma tộc dùng hai bàn tay cũng có thể đếm ra được, đứa bé nàng mang về nhìn còn thông minh nữa.”
/1918
|