Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Chương 1501: Ta muốn cho phu nhân hoa dung biết tay! (1)
/1918
|
“Những chuyện này em chỉ có thể nhớ ba ngày thôi, viết ra rồi anh cất đi. Anh cất đi em yên tâm hơn.”
Đậu Đậu nói rất bình thường, nhưng trong lòng Yêu Nghiệt lại thấy ấm áp.
Thế là Đậu Đậu múa bút thành văn, Yêu Nghiệt đứng ở bên cạnh, dịu dàng nhìn cô. Hai đứa bé ăn thức ăn cho chó từ bé đến lớn không hiểu chuyện gì, một đứa gãi đầu bắt đầu suy nghĩ có nên ăn trộm kẹo không, đứa kia thì như người lớn tự giác nhảy xuống, nhìn Tiểu Ngọc ngất trong góc.
Mẹ ngốc của nó đã nói rồi, bây giờ Tiểu Ngọc có chuyện mờ ám. Có chuyện mờ ám còn nói bí mật lớn ngay trước mặt bà ta?
Quả nhiên, cho dù lúc nào thì đức hạnh của mẹ ngốc nhà nó cũng không khác Tên Ngốc nhà đối diện là bao, chỉ tốt hơn chút xíu thôi.
Vì vậy Biển Biển nhìn Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc vừa có động tĩnh, nó lập tức nhìn về phía Yêu Nghiệt nói, “Cha, mẹ, bà ta tỉnh rồi!”
Đậu Đậu ồ một tiếng, phản ứng lại mình đang viết gì, lập tức thu lấy nhét vào trong lòng Yêu Nghiệt, rất thuận tay mà lau luôn mực vào đó.
Yêu Nghiệt, “…”
Sau đó hắn cất đi, nhẹ nhàng sờ sờ xem vợ hắn viết cái gì…
Đậu Đậu xử lý cục giấy xong, đi đến bên cạnh Tiểu Ngọc, “Tiểu Ngọc.”
“… Tiểu thư.”
Cổ bà đột lốt Tiểu Ngọc, ngây thơ vô tội, “Tiểu thư, nô tỳ làm sai chuyện gì sao?”
“… Bà không sai.”
“Vậy tại sao tiểu thư…”
“Người sai là ta, không để ý đến Tiểu Ngọc, bà ta bị nhập vào mà ta lại không biết.”
Đậu Đậu ngắt lời cổ bà, ném ra một quả bom, yên lặng thưởng thức mặt “Tiểu Ngọc” biến sắc.
Tiểu Ngọc sắp điên rồi, sắc mặt thay đổi liên tục, không nhịn được, vẫn hỏi, “Nhị tiểu thư nhìn ra được từ lúc nào?”
“Ngay từ đầu.”
Không thể trách cô giả bộ được, thừa nhận với kẻ địch mình đã thua một lần gì đó thật sự là quá mất mặt!
Không chỉ nói chuyện cô phát hiện cổ bà mà còn nói hết chuyện thân thế của Mạch Truy và chuyện cổ bà vứt bỏ phu nhân Hoa Dung đổi sang theo Mạch Truy.
Sắc mặt cổ bà hết xanh lại đỏ, bởi vì chuyện Mạch Phi nói đều đúng cả.
Cô biết thân thế của Đại công tử rồi! Cô còn đoán trúng bà ta sớm đã có tâm tư phản bội phu nhân Hoa Dung!
“Ngươi muốn thế nào?”
Cổ bà ổn định lại tâm trạng hỏi như vậy, Đậu Đậu khẽ mỉm cười, rất ngông nghênh, “Ta muốn cho phu nhân Hoa Dung biết tay! Đương nhiên là cả Mạch Truy nữa.”
“Không thể nào, ngươi không làm gì được bà ta đâu!”
Cổ bà không hề nghĩ ngợi nói như vậy, bà ta thật sự quá hiểu năng lực của phu nhân Hoa Dung. Luận tâm cơ, Mạch Phi quá non nớt; luận thủ đoạn, Mạch Phi quá yếu đuối; luận lòng dạ ác độc, không ai có thể sánh với phu nhân Hoa Dung.
Đậu Đậu khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng cúi người nói một câu bên tai cổ bà.
Cổ bà trợn to hai mắt, hồi lâu, siết chặt nắm tay, “Ta giúp ngươi, nhưng ngươi định thực hiện cam kết thế nào? Ta dựa vào cái gì mà tin ngươi?”
“Không dựa vào cái gì cả, ngươi chỉ có thể tin ta.”
Đậu Đậu nói xong lời này, lập tức muốn cắn đứt lưỡi mình luôn. Không lâu trước đó lão già điên đã uy hiếp cô như vậy, cô còn hung hăng phỉ nhổ lão già điên một trận trong lòng.
Bây giờ phong thủy luân chuyển rồi…
Có điều chuyện này không quan trọng, quan trọng chính là cổ bà sẽ giúp cô.
Quả nhiên cổ bà suy nghĩ một chút, vẫn đồng ý, chỉ có điều sau khi đồng ý, còn có một điều kiện.
Đậu Đậu nói rất bình thường, nhưng trong lòng Yêu Nghiệt lại thấy ấm áp.
Thế là Đậu Đậu múa bút thành văn, Yêu Nghiệt đứng ở bên cạnh, dịu dàng nhìn cô. Hai đứa bé ăn thức ăn cho chó từ bé đến lớn không hiểu chuyện gì, một đứa gãi đầu bắt đầu suy nghĩ có nên ăn trộm kẹo không, đứa kia thì như người lớn tự giác nhảy xuống, nhìn Tiểu Ngọc ngất trong góc.
Mẹ ngốc của nó đã nói rồi, bây giờ Tiểu Ngọc có chuyện mờ ám. Có chuyện mờ ám còn nói bí mật lớn ngay trước mặt bà ta?
Quả nhiên, cho dù lúc nào thì đức hạnh của mẹ ngốc nhà nó cũng không khác Tên Ngốc nhà đối diện là bao, chỉ tốt hơn chút xíu thôi.
Vì vậy Biển Biển nhìn Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc vừa có động tĩnh, nó lập tức nhìn về phía Yêu Nghiệt nói, “Cha, mẹ, bà ta tỉnh rồi!”
Đậu Đậu ồ một tiếng, phản ứng lại mình đang viết gì, lập tức thu lấy nhét vào trong lòng Yêu Nghiệt, rất thuận tay mà lau luôn mực vào đó.
Yêu Nghiệt, “…”
Sau đó hắn cất đi, nhẹ nhàng sờ sờ xem vợ hắn viết cái gì…
Đậu Đậu xử lý cục giấy xong, đi đến bên cạnh Tiểu Ngọc, “Tiểu Ngọc.”
“… Tiểu thư.”
Cổ bà đột lốt Tiểu Ngọc, ngây thơ vô tội, “Tiểu thư, nô tỳ làm sai chuyện gì sao?”
“… Bà không sai.”
“Vậy tại sao tiểu thư…”
“Người sai là ta, không để ý đến Tiểu Ngọc, bà ta bị nhập vào mà ta lại không biết.”
Đậu Đậu ngắt lời cổ bà, ném ra một quả bom, yên lặng thưởng thức mặt “Tiểu Ngọc” biến sắc.
Tiểu Ngọc sắp điên rồi, sắc mặt thay đổi liên tục, không nhịn được, vẫn hỏi, “Nhị tiểu thư nhìn ra được từ lúc nào?”
“Ngay từ đầu.”
Không thể trách cô giả bộ được, thừa nhận với kẻ địch mình đã thua một lần gì đó thật sự là quá mất mặt!
Không chỉ nói chuyện cô phát hiện cổ bà mà còn nói hết chuyện thân thế của Mạch Truy và chuyện cổ bà vứt bỏ phu nhân Hoa Dung đổi sang theo Mạch Truy.
Sắc mặt cổ bà hết xanh lại đỏ, bởi vì chuyện Mạch Phi nói đều đúng cả.
Cô biết thân thế của Đại công tử rồi! Cô còn đoán trúng bà ta sớm đã có tâm tư phản bội phu nhân Hoa Dung!
“Ngươi muốn thế nào?”
Cổ bà ổn định lại tâm trạng hỏi như vậy, Đậu Đậu khẽ mỉm cười, rất ngông nghênh, “Ta muốn cho phu nhân Hoa Dung biết tay! Đương nhiên là cả Mạch Truy nữa.”
“Không thể nào, ngươi không làm gì được bà ta đâu!”
Cổ bà không hề nghĩ ngợi nói như vậy, bà ta thật sự quá hiểu năng lực của phu nhân Hoa Dung. Luận tâm cơ, Mạch Phi quá non nớt; luận thủ đoạn, Mạch Phi quá yếu đuối; luận lòng dạ ác độc, không ai có thể sánh với phu nhân Hoa Dung.
Đậu Đậu khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng cúi người nói một câu bên tai cổ bà.
Cổ bà trợn to hai mắt, hồi lâu, siết chặt nắm tay, “Ta giúp ngươi, nhưng ngươi định thực hiện cam kết thế nào? Ta dựa vào cái gì mà tin ngươi?”
“Không dựa vào cái gì cả, ngươi chỉ có thể tin ta.”
Đậu Đậu nói xong lời này, lập tức muốn cắn đứt lưỡi mình luôn. Không lâu trước đó lão già điên đã uy hiếp cô như vậy, cô còn hung hăng phỉ nhổ lão già điên một trận trong lòng.
Bây giờ phong thủy luân chuyển rồi…
Có điều chuyện này không quan trọng, quan trọng chính là cổ bà sẽ giúp cô.
Quả nhiên cổ bà suy nghĩ một chút, vẫn đồng ý, chỉ có điều sau khi đồng ý, còn có một điều kiện.
/1918
|