Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Chương 1521: Chúc mừng lão phu nhân, chúc mừng lão phu nhân, hoa lão gia động thổ rồi! (1)
/1918
|
Hoa Hạo Vũ sững sờ, thấy quần ma hóng hớt đang lần lượt kéo đến, bất đắc dĩ đè giọng xuống cảnh cáo, “Câm miệng! Ngươi nghĩ ta không dám sao!”
Đậu Đậu vừa nghe thấy liền bật cười ha hả, “Dám, sao ngươi lại không dám? Là một trong số ít những con ma trong Ma giới đánh phụ nữ, ngươi đúng là một người phi phàm trước giờ chưa từng gặp. Bái phục, bái phục!”
Nói xong cũng không thèm quan tâm đến Hoa Hạo Vũ đang có biểu cảm thế nào, cô trực tiếp đi tìm Đại Vu Sư.
Đại Vu Sư thấy cô đi đến, khẽ mỉm cười, vỗ vỗ vị trí ngồi bên cạnh mình, “Nào, đến đây ngồi.”
Đậu Đậu bước qua đó, ngồi quỳ bên cạnh Đại Vu Sư, “Cái bàn bên này sao lại như thế này nhỉ? Quỳ cả ngày như thế chân có chịu nổi không?”
“Không sao, một lát nữa náo nhiệt rồi sẽ không cần quỳ nữa.”
Đại Vu Sư nói chuyện rất thành thực, Đậu Đậu vừa nghe vậy nhất thời cũng được an ủi.
Đại sảnh của Hoa gia vô cùng rộng rãi, bởi vì thường ngày số lượng đã nhiều nên mấy chục thế hệ cùng ngồi ăn cơm với nhau, cái cảnh tượng đó hoàn toàn có thể miêu tả bằng hai từ… hoành tráng!
Bây giờ mọi người cũng đã tặng quà rồi, vì vậy đều trở về vị trí ngồi của mình.
Ma quân vẫn ngồi ở vị trí chủ vị như thường lệ, phía dưới bên trái là phu nhân Hoa Dung, bên phải là Thục Phi, Mạch Quỳnh Lâm thì ngồi một mình ở bàn của cô ta.
Hiện giờ phu nhân Hoa Dung không thể ngồi cùng bàn với cô ta, bà ta còn phải ngồi cùng Mạch tướng quân.
Còn Mạch Truy dẫn theo một thê một thiếp, mỗi người ngồi một bên anh ta.
Đối với việc này, Đậu Đậu không có cảm giác gì. Bởi vì đã ba canh giờ trôi qua, cô không nhớ đến việc trong rừng sương mù, tự nhiên cũng sẽ không nhớ đến những dự cảm lờ mờ thấp thoáng đó.
Nếu như nhớ được, chưa biết chừng lúc này đã tràn đầy khinh thường… Ma thê thiếp thành đàn, chậc chậc chậc.
Đáng tiếc Đậu Đậu không nhớ, thế là ánh mắt của cô chỉ hơi dừng, rồi lại chuyển qua người Mạch Quỳnh Lâm.
Mạch Quỳnh Lâm thích Ma quân, Ma quân lại đi chăm sóc cô chị gái đã mang thai của cô ta. Không chỉ như vậy, đến cả việc ngồi ở bên cạnh ông ta cũng không được phép, chậc chậc, nghĩ thôi cũng đủ hiểu trong lòng Mạch Quỳnh Lâm chứa bao nhiêu cay đắng rồi.
Đậu Đậu bắt đầu cười trên nỗi đau của người khác. Muốn cười lại không thể cười, chỉ có thể nhịn, lặng lẽ cúi đầu uống rượu.
Uống vài ngụm rượu gạo ngọt, Đậu Đậu đột nhiên nhớ ra… Hình như Ma quân không hề tặng quà cho Hoa lão phu nhân?
Thọ yến trước đây của Hoa lão phu nhân, chẳng phải Ma quân đều tặng quà sao? Sao lần này…
Đậu Đậu vừa nghĩ đến đây, cổng Hoa phủ đã có người giơ một bình sứ lên gào lớn, “Chúc mừng lão phu nhân, chúc mừng lão phu nhân, Hoa lão gia động thổ rồi!”
“Phụt!”
Đậu Đậu không nhịn nổi liền phụt rượu ra ngoài, phụt xong lại nhanh chóng cố giữ vẻ mặt như vô tội.
Hoa lão gia động thổ rồi?
Cách nói này sao mà càng nghe càng thấy vui tươi thế nhỉ?
Đương nhiên cô biết Hoa lão gia đã qua đời cả mấy nghìn năm được chôn trong cấm địa của Ma tộc trước giờ không hề có động tĩnh gì. Nếu không Hoa Hạo Vũ cũng sẽ chẳng tìm cô mà soi mói bới móc, nói cô tặng quả lựu không tốt, muốn để Hoa lão phu nhân sinh thêm. Hoa lão gia đã chết rồi, Hoa lão phu nhân tìm ai để sinh chứ?
Vậy nên bây giờ là tình huống gì đây? Chết rồi chôn dưới đất đã mấy nghìn năm, cuối cùng lại động thổ?
Đậu Đậu cố giữ vẻ mặt bình thường nhìn qua đó, vừa nhìn thấy hai chồi xanh đang run lẩy bẩy trong chiếc bình sứ, ngay lập tức không biết nên chê bai thế nào mới được.
Hoa lão phu nhân cảm động vô cùng, bước chân loạng choạng chạy qua đó, giọng nói run rẩy gọi tiếng lão gia.
Hai chiếc lá trong bình vẫn không có động tĩnh gì.
Ma quân đích thân tiến đến gần đỡ Hoa lão phu nhân, “Lão phu nhân, cách thời gian hóa hình vẫn còn một khoảng nữa, bà cũng đừng vội vàng quá.”
Đậu Đậu vừa nghe thấy liền bật cười ha hả, “Dám, sao ngươi lại không dám? Là một trong số ít những con ma trong Ma giới đánh phụ nữ, ngươi đúng là một người phi phàm trước giờ chưa từng gặp. Bái phục, bái phục!”
Nói xong cũng không thèm quan tâm đến Hoa Hạo Vũ đang có biểu cảm thế nào, cô trực tiếp đi tìm Đại Vu Sư.
Đại Vu Sư thấy cô đi đến, khẽ mỉm cười, vỗ vỗ vị trí ngồi bên cạnh mình, “Nào, đến đây ngồi.”
Đậu Đậu bước qua đó, ngồi quỳ bên cạnh Đại Vu Sư, “Cái bàn bên này sao lại như thế này nhỉ? Quỳ cả ngày như thế chân có chịu nổi không?”
“Không sao, một lát nữa náo nhiệt rồi sẽ không cần quỳ nữa.”
Đại Vu Sư nói chuyện rất thành thực, Đậu Đậu vừa nghe vậy nhất thời cũng được an ủi.
Đại sảnh của Hoa gia vô cùng rộng rãi, bởi vì thường ngày số lượng đã nhiều nên mấy chục thế hệ cùng ngồi ăn cơm với nhau, cái cảnh tượng đó hoàn toàn có thể miêu tả bằng hai từ… hoành tráng!
Bây giờ mọi người cũng đã tặng quà rồi, vì vậy đều trở về vị trí ngồi của mình.
Ma quân vẫn ngồi ở vị trí chủ vị như thường lệ, phía dưới bên trái là phu nhân Hoa Dung, bên phải là Thục Phi, Mạch Quỳnh Lâm thì ngồi một mình ở bàn của cô ta.
Hiện giờ phu nhân Hoa Dung không thể ngồi cùng bàn với cô ta, bà ta còn phải ngồi cùng Mạch tướng quân.
Còn Mạch Truy dẫn theo một thê một thiếp, mỗi người ngồi một bên anh ta.
Đối với việc này, Đậu Đậu không có cảm giác gì. Bởi vì đã ba canh giờ trôi qua, cô không nhớ đến việc trong rừng sương mù, tự nhiên cũng sẽ không nhớ đến những dự cảm lờ mờ thấp thoáng đó.
Nếu như nhớ được, chưa biết chừng lúc này đã tràn đầy khinh thường… Ma thê thiếp thành đàn, chậc chậc chậc.
Đáng tiếc Đậu Đậu không nhớ, thế là ánh mắt của cô chỉ hơi dừng, rồi lại chuyển qua người Mạch Quỳnh Lâm.
Mạch Quỳnh Lâm thích Ma quân, Ma quân lại đi chăm sóc cô chị gái đã mang thai của cô ta. Không chỉ như vậy, đến cả việc ngồi ở bên cạnh ông ta cũng không được phép, chậc chậc, nghĩ thôi cũng đủ hiểu trong lòng Mạch Quỳnh Lâm chứa bao nhiêu cay đắng rồi.
Đậu Đậu bắt đầu cười trên nỗi đau của người khác. Muốn cười lại không thể cười, chỉ có thể nhịn, lặng lẽ cúi đầu uống rượu.
Uống vài ngụm rượu gạo ngọt, Đậu Đậu đột nhiên nhớ ra… Hình như Ma quân không hề tặng quà cho Hoa lão phu nhân?
Thọ yến trước đây của Hoa lão phu nhân, chẳng phải Ma quân đều tặng quà sao? Sao lần này…
Đậu Đậu vừa nghĩ đến đây, cổng Hoa phủ đã có người giơ một bình sứ lên gào lớn, “Chúc mừng lão phu nhân, chúc mừng lão phu nhân, Hoa lão gia động thổ rồi!”
“Phụt!”
Đậu Đậu không nhịn nổi liền phụt rượu ra ngoài, phụt xong lại nhanh chóng cố giữ vẻ mặt như vô tội.
Hoa lão gia động thổ rồi?
Cách nói này sao mà càng nghe càng thấy vui tươi thế nhỉ?
Đương nhiên cô biết Hoa lão gia đã qua đời cả mấy nghìn năm được chôn trong cấm địa của Ma tộc trước giờ không hề có động tĩnh gì. Nếu không Hoa Hạo Vũ cũng sẽ chẳng tìm cô mà soi mói bới móc, nói cô tặng quả lựu không tốt, muốn để Hoa lão phu nhân sinh thêm. Hoa lão gia đã chết rồi, Hoa lão phu nhân tìm ai để sinh chứ?
Vậy nên bây giờ là tình huống gì đây? Chết rồi chôn dưới đất đã mấy nghìn năm, cuối cùng lại động thổ?
Đậu Đậu cố giữ vẻ mặt bình thường nhìn qua đó, vừa nhìn thấy hai chồi xanh đang run lẩy bẩy trong chiếc bình sứ, ngay lập tức không biết nên chê bai thế nào mới được.
Hoa lão phu nhân cảm động vô cùng, bước chân loạng choạng chạy qua đó, giọng nói run rẩy gọi tiếng lão gia.
Hai chiếc lá trong bình vẫn không có động tĩnh gì.
Ma quân đích thân tiến đến gần đỡ Hoa lão phu nhân, “Lão phu nhân, cách thời gian hóa hình vẫn còn một khoảng nữa, bà cũng đừng vội vàng quá.”
/1918
|