Tuy rằng sư thúc công keo kiệt cướp được quyền hầu hạ vợ trong tay tên ngốc, nhưng tới tối vẫn bị đá xuống sàn ngủ như thường. Tuy rằng hắn đã rất khắc chế thu lại hung khí, nhưng một lần bị rắn cắn thì mười năm không quên. Vì chuyện trong buổi thi kia, Đậu Đậu quyết định sắp tới sẽ không ngủ cùng giường với hắn.
Cho nên, hai nhóc trứng xấu xa trong bụng vừa yên ổn thì Đậu Đậu liền trở mặt. Mặc cho Yêu Nghiệt trên đất giả bộ đáng thương cùng quyến rũ, cô cứ nghiêng người… ngủ.
Yêu Nghiệt thất bại, hô vài câu không được đáp lại thì bỗng nhiên cong môi cười tự lên giường, giơ tay ôm vợ vào lòng. Hơn nữa hắn còn xấu xa, vì không bị vợ mắng nên hôm sau tỉnh lại còn ôm Đậu Đậu chuyển xuống đất nằm.
Vì thế, khi Đậu Đậu tỉnh lại trong lòng hắn chỉ có thể giương mắt nhìn, ngây người hồi lâu mới nặn ra được một câu, “Sao tôi lại ngủ dưới đất?”
Ánh mắt Yêu Nghiệt muốn nói lại thôi, “Chắc là… muốn anh.”
Đậu Đậu đơ.
Cô nói với mình, không thể tức, phải tao nhã.
Nhưng mà cuối cùng của cuối cùng, vẫn không nhịn được cho hắn hai chữ, “Cái rắm!”
“Ừ, đúng, bảo bối nói gì cũng đúng.”
Đậu Đậu vuốt bụng theo bản năng, “Bảo bối là ai?”
Không phải hai quả trứng xấu xa này chứ? Chúng có thể nói? Mẹ kiếp, rất khủng bố, cô muốn được yên tĩnh.
Nhưng Yêu Nghiệt chỉ cười hì hì, nói với cô bảo bối không phải cục cưng trong bụng cô, mà cô mới là bảo bối. Sau đó Đậu Đậu muốn chửi má nó, chỉ vào mũi mình nghẹn lúc lâu, nghẹn được một câu, “Bà đây đã hai trăm tuổi, bảo bối cái đầu anh ấy!”
Yêu Nghiệt ôm thắt lưng cô, vẻ mặt vô lại, “Mặc kệ, em là bà, thì anh chính là ông.”
Đậu Đậu, “… Buông tay.”
“Không buông.”
“Tôi muốn đi vệ sinh!”
“Anh ôm em đi nhé?”
“Cút!”
Đã chạm đến điểm mấu chốt của vợ, Yêu Nghiệt ngoan ngoãn thu tay, “Được rồi.”
Ăn xong bữa sáng, Đậu Đậu nghe điện thoại. Là Sở Ngọc Bình gọi tới, nói đã đặt tiệc để làm sáng tỏ, thời gian là tối thứ sáu tuần này. Yêu Nghiệt động lỗ tai nghe trộm người ta nói chuyện, ngẩng đầu nhìn đồng hồ điện tử trên tường, phát hiện hôm nay đã là thứ năm. Nói cách khác, tối mai vợ sẽ xóa bỏ quan hệ với Cố gia.
Không tồi không tồi, cái này tốt!
Đậu Đậu cúp điện thoại, quay người nhìn thấy khuôn mặt tươi cười giá trị nhan sắc bạo phát của Yêu Nghiệt. Lúc mới gặp mặt, cô thấy hắn đã đẹp trai phá trời. Giờ nhìn lâu, thật sự cô đã miễn dịch rồi. Vì thế Đậu Đậu không chỉ không bị mê hoặc, ngược lại còn không hiểu___Lại có chuyện gì đây? Vừa rồi còn đang uất ức mà.
Không muốn để ý hắn, Đậu Đậu cầm cặp sách, “Tôi đến trường, anh trông nhà.”
Yêu Nghiệt nhanh chóng nói, “Vợ, em dỡ đồ xong giết lừa*!”
(*Dỡ đồ xong giết lừa: trở mặt, câu chuyện ngụ ngôn nói về việc con lừa giúp chủ chở đồ, sau lại bị giết chết. Ý chỉ người trở mặt, lật lọng.)
“…”
Đậu Đậu không còn gì để nói, thật sự không muốn thừa nhận đúng là cô trở mặt. Nếu không thì sao? Hắn không cần giúp cô gian lận nữa, cả ngày đi theo cô làm gì? Chướng mắt!
Yêu Nghiệt càng uất ức, Đậu Đậu cười gượng hai tiếng lại nói sang chuyện khác, “Ý, không hiểu yêu quái các anh nghĩ thế nào, làm gì có yêu nào nói mình là lừa chứ?”
Yêu Nghiệt, “Anh mặc kệ! Dù sao cũng là em lợi dụng xong rồi vứt bỏ anh. Em như vậy sao có thể làm tấm gương cho bọn nhỏ được?”
Đậu Đậu giận đến cười, “Ôi chao! Tôi cảm ơn anh nhé! Anh ngàn vạn lần đừng nói cho hai đứa này tôi là mẹ chúng. Chờ hai đứa này sinh ra thì anh mang chúng nó đi đi. Ngàn vạn lần đừng để tôi dạy hư bọn nó. Anh thấy được không?”
Yêu Nghiệt, “…”
Hình như không nên nói như thế.
Cho nên, hai nhóc trứng xấu xa trong bụng vừa yên ổn thì Đậu Đậu liền trở mặt. Mặc cho Yêu Nghiệt trên đất giả bộ đáng thương cùng quyến rũ, cô cứ nghiêng người… ngủ.
Yêu Nghiệt thất bại, hô vài câu không được đáp lại thì bỗng nhiên cong môi cười tự lên giường, giơ tay ôm vợ vào lòng. Hơn nữa hắn còn xấu xa, vì không bị vợ mắng nên hôm sau tỉnh lại còn ôm Đậu Đậu chuyển xuống đất nằm.
Vì thế, khi Đậu Đậu tỉnh lại trong lòng hắn chỉ có thể giương mắt nhìn, ngây người hồi lâu mới nặn ra được một câu, “Sao tôi lại ngủ dưới đất?”
Ánh mắt Yêu Nghiệt muốn nói lại thôi, “Chắc là… muốn anh.”
Đậu Đậu đơ.
Cô nói với mình, không thể tức, phải tao nhã.
Nhưng mà cuối cùng của cuối cùng, vẫn không nhịn được cho hắn hai chữ, “Cái rắm!”
“Ừ, đúng, bảo bối nói gì cũng đúng.”
Đậu Đậu vuốt bụng theo bản năng, “Bảo bối là ai?”
Không phải hai quả trứng xấu xa này chứ? Chúng có thể nói? Mẹ kiếp, rất khủng bố, cô muốn được yên tĩnh.
Nhưng Yêu Nghiệt chỉ cười hì hì, nói với cô bảo bối không phải cục cưng trong bụng cô, mà cô mới là bảo bối. Sau đó Đậu Đậu muốn chửi má nó, chỉ vào mũi mình nghẹn lúc lâu, nghẹn được một câu, “Bà đây đã hai trăm tuổi, bảo bối cái đầu anh ấy!”
Yêu Nghiệt ôm thắt lưng cô, vẻ mặt vô lại, “Mặc kệ, em là bà, thì anh chính là ông.”
Đậu Đậu, “… Buông tay.”
“Không buông.”
“Tôi muốn đi vệ sinh!”
“Anh ôm em đi nhé?”
“Cút!”
Đã chạm đến điểm mấu chốt của vợ, Yêu Nghiệt ngoan ngoãn thu tay, “Được rồi.”
Ăn xong bữa sáng, Đậu Đậu nghe điện thoại. Là Sở Ngọc Bình gọi tới, nói đã đặt tiệc để làm sáng tỏ, thời gian là tối thứ sáu tuần này. Yêu Nghiệt động lỗ tai nghe trộm người ta nói chuyện, ngẩng đầu nhìn đồng hồ điện tử trên tường, phát hiện hôm nay đã là thứ năm. Nói cách khác, tối mai vợ sẽ xóa bỏ quan hệ với Cố gia.
Không tồi không tồi, cái này tốt!
Đậu Đậu cúp điện thoại, quay người nhìn thấy khuôn mặt tươi cười giá trị nhan sắc bạo phát của Yêu Nghiệt. Lúc mới gặp mặt, cô thấy hắn đã đẹp trai phá trời. Giờ nhìn lâu, thật sự cô đã miễn dịch rồi. Vì thế Đậu Đậu không chỉ không bị mê hoặc, ngược lại còn không hiểu___Lại có chuyện gì đây? Vừa rồi còn đang uất ức mà.
Không muốn để ý hắn, Đậu Đậu cầm cặp sách, “Tôi đến trường, anh trông nhà.”
Yêu Nghiệt nhanh chóng nói, “Vợ, em dỡ đồ xong giết lừa*!”
(*Dỡ đồ xong giết lừa: trở mặt, câu chuyện ngụ ngôn nói về việc con lừa giúp chủ chở đồ, sau lại bị giết chết. Ý chỉ người trở mặt, lật lọng.)
“…”
Đậu Đậu không còn gì để nói, thật sự không muốn thừa nhận đúng là cô trở mặt. Nếu không thì sao? Hắn không cần giúp cô gian lận nữa, cả ngày đi theo cô làm gì? Chướng mắt!
Yêu Nghiệt càng uất ức, Đậu Đậu cười gượng hai tiếng lại nói sang chuyện khác, “Ý, không hiểu yêu quái các anh nghĩ thế nào, làm gì có yêu nào nói mình là lừa chứ?”
Yêu Nghiệt, “Anh mặc kệ! Dù sao cũng là em lợi dụng xong rồi vứt bỏ anh. Em như vậy sao có thể làm tấm gương cho bọn nhỏ được?”
Đậu Đậu giận đến cười, “Ôi chao! Tôi cảm ơn anh nhé! Anh ngàn vạn lần đừng nói cho hai đứa này tôi là mẹ chúng. Chờ hai đứa này sinh ra thì anh mang chúng nó đi đi. Ngàn vạn lần đừng để tôi dạy hư bọn nó. Anh thấy được không?”
Yêu Nghiệt, “…”
Hình như không nên nói như thế.
/1918
|