Cơn gió lạnh ngắt táp vào khuôn mặt và cơ thể của Quyển Châu Liêm, thổi vào trái tim cô ta một lỗ thủng lớn, đau đớn vô cùng.
Cô ta không biết bản thân mình đã đóng cửa lại như thế nào và đã ngủ như thế nào.
Cô ta chỉ biết, cô ta không cam tâm.
Cô ta không tin y thực sự yêu Mạch Phi, bởi vì… từ trước đến giờ y không hiểu yêu là gì!
Y cẩn thận tỉ mỉ vạch ra kế hoạch, toàn tâm toàn ý tính toán chính là vì y đã bói ra được từ khi sinh ra y đã là người phụ tá cho Mạch Phi.
Nếu Mạch Phi không phải là Nhiễu Lan Đằng chín lá, cô ta dám khẳng định y tuyệt đối sẽ không để tâm giống như hôm nay.
Cô ta vẫn còn cơ hội, cô ta vẫn còn cơ hội…
Đại Vu Sư rời khỏi điện Vu Sư, điểm đến đầu tiên chính là Linh Nguyện Đường. Sự việc đã phát triển đến bước này, y có thể chết bất cứ lúc nào, vậy nên y không thể một mình đi tìm Mạch Phi, nhất định phải dẫn theo Mạch Lăng. Như vậy, lỡ như y chết trên đường, Mạch Lăng cũng có thể thuận lợi đưa cô trở về.
Nguyên do đến Linh Nguyện Đường là vì y cho rằng… Mạch Lăng đã biết Mạch Phi mất tích, nhất định sẽ không thể chuyên tâm làm bất cứ việc gì, chỉ muốn cố gắng điều tra ra tung tích của Mạch Phi. Thế nhưng lại không phải như vậy, Mạch Lăng cũng giống như y, còn đang tận hưởng bữa tiệc trước mắt chưa nghĩ đến ngày mai, cuộc đời như giấc mộng nhất định phải tận hưởng.
Đương nhiên bản thân vốn là một công tử hào hoa, Mạch Lăng không hề giống với Đại Vu Sư. Ít ra anh ta sẽ không chỉ quan tâm đến bản thân, không để ý đến đối phương.
Vậy nên Thích tam tiểu thư mơ mơ màng màng tỉnh dậy, chỉ ngỡ bản thân vừa trải qua một giấc mộng tuổi thanh xuân, không hề gân cổ lên gào thét như mổ lợn.
Thế là rất hòa hợp, Mạch Lăng kéo theo “tiểu thiếp” của mình lăn lộn trên giường cả một đêm, còn Đại Vu Sư khóe miệng giật giật một đêm ở Linh Nguyện Đường.
Bởi vì y chờ quá rảnh nên đã bói một quẻ, sau đó đã bói ra được như thế.
Nói thế nào đây, y có chút không muốn nói chuyện.
Sao không làm vào lúc khác, mà lại cứ chọn vào thời điểm này chứ?
Chờ chút, trước khi Mạch Lăng hoàn toàn trở thành ma, chẳng phải có thích một cô gái nào đó hay sao?
Nghe nói sau đó còn nhận làm tiểu thiếp, ở ngay trong hậu viện của anh ta, là tiểu thiếp mà anh ta yêu thương nhiều nhất.
Anh ta đã không còn tình cảm nữa, sao vẫn có thể có sao Hồng Loan* cơ chứ?
(*) Sao Hồng Loan: ý chỉ người nào có sao này thì sau đó sẽ có hỉ sự.
Lẽ nào anh ta trời sinh đã là loại đàn ông không chỉ yêu một người con gái?
Sắc mặt của Đại Vu Sư lúc xanh lúc đen, viết một mảnh giấy để lại cho Mạch Lăng, lúc trời vừa rạng sáng liền rời khỏi Ma đô đi về hướng Nam.
Mạch Lăng ngủ một mạch đến tận trưa, quay người ôm cô gái bên cạnh mình hôn một cái nói, “A Lương…”
Thích tam tiểu thư giật mình mở mắt, toàn thân trên dưới đau đớn nói cho cô ta biết đây tuyệt đối không phải là một giấc mơ!
Đối phương là ai, vừa rồi còn gọi…
“A Lương? Ai là A Lương?”
Một giọng nữ lạnh nhạt đột nhiên vang lên bên tai, Mạch Lăng bừng tỉnh, “Ngươi…. Ngươi là ai?”
Thích tam tiểu thư lạnh lùng nhìn anh ta một cái, “Ngươi hỏi ta, nhưng ta còn muốn hỏi ngươi đây! Mạch nhị công tử, sao ngươi lại ở trên giường của ta?”
Mạch Lăng chớp chớp mắt, càng nhìn người đối diện càng cảm thấy quen, càng nhìn người đối diện càng cảm thấy cô ta giống người đó, cái người đó, cái người đó, chính là cái cô nhóc lúc nhỏ thường cùng Mạch Phi ra ngoài chơi, gọi là gì nhỉ?
“Thích Thích?”
“Thích cái đầu ngươi! Bà cô đây là Thích Uyển Như!”
“Ồ, ha ha ha, Uyển Như à… ha ha, Uyển Như.”
Lại còn Uyển Như nữa? Uyển Như cái con quỷ ấy mà Uyển Như! Rõ ràng là một con quỷ dạ xoa được chưa! Anh ta không thích quỷ dạ xoa! Anh ta vẫn thích mấy em gái nhẹ nhàng yếu đuối tâm cơ cơ.
Nếu Đậu Đậu biết Mạch Lăng đối với thẩm mĩ của mình rõ ràng như vậy, chính xác như vậy thì nhất định sẽ vỗ tay tặng hoa cho cái “thoát tục” của anh ta.
Cô ta không biết bản thân mình đã đóng cửa lại như thế nào và đã ngủ như thế nào.
Cô ta chỉ biết, cô ta không cam tâm.
Cô ta không tin y thực sự yêu Mạch Phi, bởi vì… từ trước đến giờ y không hiểu yêu là gì!
Y cẩn thận tỉ mỉ vạch ra kế hoạch, toàn tâm toàn ý tính toán chính là vì y đã bói ra được từ khi sinh ra y đã là người phụ tá cho Mạch Phi.
Nếu Mạch Phi không phải là Nhiễu Lan Đằng chín lá, cô ta dám khẳng định y tuyệt đối sẽ không để tâm giống như hôm nay.
Cô ta vẫn còn cơ hội, cô ta vẫn còn cơ hội…
Đại Vu Sư rời khỏi điện Vu Sư, điểm đến đầu tiên chính là Linh Nguyện Đường. Sự việc đã phát triển đến bước này, y có thể chết bất cứ lúc nào, vậy nên y không thể một mình đi tìm Mạch Phi, nhất định phải dẫn theo Mạch Lăng. Như vậy, lỡ như y chết trên đường, Mạch Lăng cũng có thể thuận lợi đưa cô trở về.
Nguyên do đến Linh Nguyện Đường là vì y cho rằng… Mạch Lăng đã biết Mạch Phi mất tích, nhất định sẽ không thể chuyên tâm làm bất cứ việc gì, chỉ muốn cố gắng điều tra ra tung tích của Mạch Phi. Thế nhưng lại không phải như vậy, Mạch Lăng cũng giống như y, còn đang tận hưởng bữa tiệc trước mắt chưa nghĩ đến ngày mai, cuộc đời như giấc mộng nhất định phải tận hưởng.
Đương nhiên bản thân vốn là một công tử hào hoa, Mạch Lăng không hề giống với Đại Vu Sư. Ít ra anh ta sẽ không chỉ quan tâm đến bản thân, không để ý đến đối phương.
Vậy nên Thích tam tiểu thư mơ mơ màng màng tỉnh dậy, chỉ ngỡ bản thân vừa trải qua một giấc mộng tuổi thanh xuân, không hề gân cổ lên gào thét như mổ lợn.
Thế là rất hòa hợp, Mạch Lăng kéo theo “tiểu thiếp” của mình lăn lộn trên giường cả một đêm, còn Đại Vu Sư khóe miệng giật giật một đêm ở Linh Nguyện Đường.
Bởi vì y chờ quá rảnh nên đã bói một quẻ, sau đó đã bói ra được như thế.
Nói thế nào đây, y có chút không muốn nói chuyện.
Sao không làm vào lúc khác, mà lại cứ chọn vào thời điểm này chứ?
Chờ chút, trước khi Mạch Lăng hoàn toàn trở thành ma, chẳng phải có thích một cô gái nào đó hay sao?
Nghe nói sau đó còn nhận làm tiểu thiếp, ở ngay trong hậu viện của anh ta, là tiểu thiếp mà anh ta yêu thương nhiều nhất.
Anh ta đã không còn tình cảm nữa, sao vẫn có thể có sao Hồng Loan* cơ chứ?
(*) Sao Hồng Loan: ý chỉ người nào có sao này thì sau đó sẽ có hỉ sự.
Lẽ nào anh ta trời sinh đã là loại đàn ông không chỉ yêu một người con gái?
Sắc mặt của Đại Vu Sư lúc xanh lúc đen, viết một mảnh giấy để lại cho Mạch Lăng, lúc trời vừa rạng sáng liền rời khỏi Ma đô đi về hướng Nam.
Mạch Lăng ngủ một mạch đến tận trưa, quay người ôm cô gái bên cạnh mình hôn một cái nói, “A Lương…”
Thích tam tiểu thư giật mình mở mắt, toàn thân trên dưới đau đớn nói cho cô ta biết đây tuyệt đối không phải là một giấc mơ!
Đối phương là ai, vừa rồi còn gọi…
“A Lương? Ai là A Lương?”
Một giọng nữ lạnh nhạt đột nhiên vang lên bên tai, Mạch Lăng bừng tỉnh, “Ngươi…. Ngươi là ai?”
Thích tam tiểu thư lạnh lùng nhìn anh ta một cái, “Ngươi hỏi ta, nhưng ta còn muốn hỏi ngươi đây! Mạch nhị công tử, sao ngươi lại ở trên giường của ta?”
Mạch Lăng chớp chớp mắt, càng nhìn người đối diện càng cảm thấy quen, càng nhìn người đối diện càng cảm thấy cô ta giống người đó, cái người đó, cái người đó, chính là cái cô nhóc lúc nhỏ thường cùng Mạch Phi ra ngoài chơi, gọi là gì nhỉ?
“Thích Thích?”
“Thích cái đầu ngươi! Bà cô đây là Thích Uyển Như!”
“Ồ, ha ha ha, Uyển Như à… ha ha, Uyển Như.”
Lại còn Uyển Như nữa? Uyển Như cái con quỷ ấy mà Uyển Như! Rõ ràng là một con quỷ dạ xoa được chưa! Anh ta không thích quỷ dạ xoa! Anh ta vẫn thích mấy em gái nhẹ nhàng yếu đuối tâm cơ cơ.
Nếu Đậu Đậu biết Mạch Lăng đối với thẩm mĩ của mình rõ ràng như vậy, chính xác như vậy thì nhất định sẽ vỗ tay tặng hoa cho cái “thoát tục” của anh ta.
/1918
|