Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Chương 1564: Biến thành xấu xí, biến thành xấu xí! (1)
/1918
|
“Cho ta chết không toàn thây?” Đậu Đậu vừa nghe liền bật cười, “Đại tiểu thư, ngươi định chuẩn bị làm thế nào để ta chết không toàn thây? Đừng quên, bây giờ đến cả cử động ngươi cũng không làm nổi!”
Nói xong đưa tay ra vỗ vỗ mặt Diệp đại tiểu thư, kéo theo Yêu Nghiệt ôm bọn trẻ, quay người một cái, vỗ vỗ mông chuẩn bị bỏ đi.
“Công tử dừng bước.”
Một giọng nói của đàn ông chậm rãi vang lên, đám ma hóng hớt ăn dưa trước cửa quán trọ đã nhường ra một lối.
Người đàn ông đó ngồi trên chiếc xe lăn, mặc một bộ áo dài màu xám nhạt, quy cách, không huênh hoang, nhưng lại khiến cho người đối diện có một cảm giác anh ta là một tuyệt thế công tử vô cùng giỏi giang nổi bật.
Đậu Đậu nhìn người đàn ông đó một cái rồi hỏi, “Có việc gì?”
“Em gái ta trẻ người non dạ chưa hiểu biết đã làm công tử khó chịu, vẫn mong công tự đại lượng, không trách con gái hiểu biết tầm thường.”
Đậu Đậu vừa nghe xong liền bật cười ha ha, đang định nói bà đây thật sự muốn trách cô ta. Nhưng ý thức được bản thân mình đang giả nam nên chỉ có thể hừ mũi trút giận, “Đừng đừng đừng, không dám nhận. Ta chỉ là một tiểu nhân. Công tử còn có việc gì không? Không có việc gì nữa thì chúng ta đi đây.”
“Đã đến thành Tân Nguyên rồi, ngươi cho rằng không có mệnh lệnh của thành chủ thì thành vệ sẽ dám để các ngươi ra khỏi thành sao?”
“Ngươi có ý gì?”
Sắc mặt Đậu Đậu rất khó coi, người đàn ông đó liền mỉm cười nói, “Công tử giải trừ chú thuật trên người em gái ta, đương nhiên ta sẽ thả công tử rời khỏi đây.”
“Dựa vào đâu? Cô ta cướp người đàn ông của ta trước, ngươi không nhìn thấy à?”
Đậu Đậu kích động một cái liền liến thoắng nói sự thật, chàng công tử què chân sững người lại, hơi nhíu mày, vừa mở miệng đã thẳng thắn nói thật, “Không nhìn thấy.”
“Ôi chao? Không nhìn thấy? Ngươi đừng nói với ta ngươi không nhìn thấy thì sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra nhé? Nhìn dáng vẻ ngươi không hề giống một tên ma vô liêm sỉ như vậy đâu…”
Công tử què chân bị cô nói như vậy, sắc mặt có chút khó coi, sau đó anh ta liền xin lỗi Đậu Đậu, “Xin lỗi, em gái ta tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, cho nên…”
“Đừng có lấy mãi cái cớ nhỏ tuổi ra, ai mà không phải do cha sinh mẹ đẻ chứ? Cô ta có anh trai chẳng lẽ ta không có à? Chẳng qua là anh trai ta… anh trai ta không có ở đây!”
Nói xong liền khinh thường nhìn vị công tử kia, quay đầu, nắm tay Yêu Nghiệt định bỏ đi.
“Công tử, xin lỗi, nhưng chuyện này…”
“Diệp Vô Song! Ngươi đừng có ở đó mà giả vờ giả vĩnh! Nếu ngươi thật sự muốn cứu ta thì lần này đã không chỉ nói mà không biết làm! Ngươi mau cho gọi thần y đến đây, bùa chú trên người ta chưa biết chừng có thể giải trừ.”
Đậu Đậu không nói gì mà Đại tiểu thư đã không vui trước rồi. Cô ta không cần cái đồ què chân giả vờ giả vịt này. Nếu không phải vì anh ta đột nhiên trở về thì người kế thừa cái thành Tân Nguyên này chắc chắn là cô ta!
Đậu Đậu nghe xong còn gì chưa hiểu nữa chứ, hai anh em nhà này có mâu thuẫn. Không quan tâm là có mâu thuẫn gì, dù sao có tranh chấp là được. Cô ấy mà, thích nhất là xem người ta tranh chấp.
Thế là Đậu Đậu mỉm cười một cái, “Diệp Vô Song… Vô Song công tử, cô em gái của ngươi hình như không cần đến sự giúp đỡ vờ vịt của ngươi, nếu đã như vậy, chúng ta đi đây.”
Sắc mặt Diệp Vô Song khó coi, mãi lâu sau mới ừ một tiếng. Anh ta cũng không muốn giúp đỡ, trên thực tế anh ta căn bản cũng không muốn quay lại đây.
Anh ta đang sống yên ổn ở sơn trại, nhưng vì trại chủ chưa hoàn thành mệnh lệnh của Thiếu tướng quân nên anh ta vốn là thuyết khách liền đi đến Ma đô tìm Thiếu tướng quân thỉnh tội, không ngờ Ma đô còn chưa kịp đến đã bị mắc kẹt ở thành Tân Nguyên này. Bỗng dưng có thêm một người cha, anh ta mới không vui đó được chưa?
Nghĩ đến đây, Diệp Vô Song di chuyển xe lăn, không còn để ý đến tiếng hét của Diệp Khuynh Thành nữa, vừa quay người gạt bánh xe liền bỏ đi.
Lần này Diệp Khuynh Thành không vui, nằm bò trên nền đất của quán trọ không thể động đậy nổi, ra sức mắng mỏ chửi rủa, nguyền rủa con trai Đậu Đậu sinh ra sẽ không có chim.
Nói xong đưa tay ra vỗ vỗ mặt Diệp đại tiểu thư, kéo theo Yêu Nghiệt ôm bọn trẻ, quay người một cái, vỗ vỗ mông chuẩn bị bỏ đi.
“Công tử dừng bước.”
Một giọng nói của đàn ông chậm rãi vang lên, đám ma hóng hớt ăn dưa trước cửa quán trọ đã nhường ra một lối.
Người đàn ông đó ngồi trên chiếc xe lăn, mặc một bộ áo dài màu xám nhạt, quy cách, không huênh hoang, nhưng lại khiến cho người đối diện có một cảm giác anh ta là một tuyệt thế công tử vô cùng giỏi giang nổi bật.
Đậu Đậu nhìn người đàn ông đó một cái rồi hỏi, “Có việc gì?”
“Em gái ta trẻ người non dạ chưa hiểu biết đã làm công tử khó chịu, vẫn mong công tự đại lượng, không trách con gái hiểu biết tầm thường.”
Đậu Đậu vừa nghe xong liền bật cười ha ha, đang định nói bà đây thật sự muốn trách cô ta. Nhưng ý thức được bản thân mình đang giả nam nên chỉ có thể hừ mũi trút giận, “Đừng đừng đừng, không dám nhận. Ta chỉ là một tiểu nhân. Công tử còn có việc gì không? Không có việc gì nữa thì chúng ta đi đây.”
“Đã đến thành Tân Nguyên rồi, ngươi cho rằng không có mệnh lệnh của thành chủ thì thành vệ sẽ dám để các ngươi ra khỏi thành sao?”
“Ngươi có ý gì?”
Sắc mặt Đậu Đậu rất khó coi, người đàn ông đó liền mỉm cười nói, “Công tử giải trừ chú thuật trên người em gái ta, đương nhiên ta sẽ thả công tử rời khỏi đây.”
“Dựa vào đâu? Cô ta cướp người đàn ông của ta trước, ngươi không nhìn thấy à?”
Đậu Đậu kích động một cái liền liến thoắng nói sự thật, chàng công tử què chân sững người lại, hơi nhíu mày, vừa mở miệng đã thẳng thắn nói thật, “Không nhìn thấy.”
“Ôi chao? Không nhìn thấy? Ngươi đừng nói với ta ngươi không nhìn thấy thì sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra nhé? Nhìn dáng vẻ ngươi không hề giống một tên ma vô liêm sỉ như vậy đâu…”
Công tử què chân bị cô nói như vậy, sắc mặt có chút khó coi, sau đó anh ta liền xin lỗi Đậu Đậu, “Xin lỗi, em gái ta tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, cho nên…”
“Đừng có lấy mãi cái cớ nhỏ tuổi ra, ai mà không phải do cha sinh mẹ đẻ chứ? Cô ta có anh trai chẳng lẽ ta không có à? Chẳng qua là anh trai ta… anh trai ta không có ở đây!”
Nói xong liền khinh thường nhìn vị công tử kia, quay đầu, nắm tay Yêu Nghiệt định bỏ đi.
“Công tử, xin lỗi, nhưng chuyện này…”
“Diệp Vô Song! Ngươi đừng có ở đó mà giả vờ giả vĩnh! Nếu ngươi thật sự muốn cứu ta thì lần này đã không chỉ nói mà không biết làm! Ngươi mau cho gọi thần y đến đây, bùa chú trên người ta chưa biết chừng có thể giải trừ.”
Đậu Đậu không nói gì mà Đại tiểu thư đã không vui trước rồi. Cô ta không cần cái đồ què chân giả vờ giả vịt này. Nếu không phải vì anh ta đột nhiên trở về thì người kế thừa cái thành Tân Nguyên này chắc chắn là cô ta!
Đậu Đậu nghe xong còn gì chưa hiểu nữa chứ, hai anh em nhà này có mâu thuẫn. Không quan tâm là có mâu thuẫn gì, dù sao có tranh chấp là được. Cô ấy mà, thích nhất là xem người ta tranh chấp.
Thế là Đậu Đậu mỉm cười một cái, “Diệp Vô Song… Vô Song công tử, cô em gái của ngươi hình như không cần đến sự giúp đỡ vờ vịt của ngươi, nếu đã như vậy, chúng ta đi đây.”
Sắc mặt Diệp Vô Song khó coi, mãi lâu sau mới ừ một tiếng. Anh ta cũng không muốn giúp đỡ, trên thực tế anh ta căn bản cũng không muốn quay lại đây.
Anh ta đang sống yên ổn ở sơn trại, nhưng vì trại chủ chưa hoàn thành mệnh lệnh của Thiếu tướng quân nên anh ta vốn là thuyết khách liền đi đến Ma đô tìm Thiếu tướng quân thỉnh tội, không ngờ Ma đô còn chưa kịp đến đã bị mắc kẹt ở thành Tân Nguyên này. Bỗng dưng có thêm một người cha, anh ta mới không vui đó được chưa?
Nghĩ đến đây, Diệp Vô Song di chuyển xe lăn, không còn để ý đến tiếng hét của Diệp Khuynh Thành nữa, vừa quay người gạt bánh xe liền bỏ đi.
Lần này Diệp Khuynh Thành không vui, nằm bò trên nền đất của quán trọ không thể động đậy nổi, ra sức mắng mỏ chửi rủa, nguyền rủa con trai Đậu Đậu sinh ra sẽ không có chim.
/1918
|