Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Chương 1572: Em mang tiền của anh cho cô ta, vậy anh lấy gì tiêu? (2)
/1918
|
Thích Uyển Như lạnh lùng lên tiếng cắt ngang lời của Mạch Lăng, rất mạnh mẽ chuyển đổi chủ đề. Hơn nữa câu nào câu nấy đều đúng ý của Đậu Đậu khiến Đậu Đậu gật đầu lia lịa, “Đúng! Muội chính là có ý này!”
Đại Vu Sư không nói gì, coi như ngầm thừa nhận.
Đậu Đậu thở phào, ném cho Thích Uyển Như một nút like, tỏ ý, “Uyển Như tỷ, vẫn là tỷ lợi hại.”
Thích Uyển Như hừ một tiếng nói, “Lúc ra ngoài vội quá không mang theo tiền, cho tỷ vay một ít.”
Đậu Đậu, “… Anh, tiền của anh đâu?”
Mạch Lăng, “…”
Sau đó lặng lẽ lấy một túi tiền ra, đặt lên tay Đậu Đậu.
Đậu Đậu nheo mắt cười, áng chừng ném cho Thích Uyển Như, vỗ vỗ ngực hào khí ngút trời, “Cầm lấy, không đủ lại đến tìm muội lấy nhé!”
Mạch Lăng, “… Đây là tiền của anh!”
Đậu Đậu, “Thế thì sao?”
“Đây là tiền của anh!”
“Được rồi được rồi được rồi, tiền của anh, tiền của anh.”
“Anh là anh ruột của em! Em không để lại cho anh một chút nào à?”
“Hả? Anh ra ngoài mà mang theo có chút ít thế này thôi á? Vậy không còn cách nào khác, khi nào anh cần thì tìm Uyển Như tỷ mượn đi. Giờ đã muộn rồi, đừng có làm ầm lên, làm ồn đến người ta không ngủ được thì vô đạo đức quá!”
Mạch Lăng, “… Đó là tiền của anh…”
“Vu Sư đại nhân có tiền chưa?”
Thích Uyển Như nhận tiền xong, dường như tiện miệng hỏi.
Dịch Xuân Thu nghĩ một lúc, quả quyết lắc đầu, “Không có, có ta cũng không cho anh ta mượn.”
“Ha ha ha, Vu Sư đại nhân quả nhiên thông minh, nếu đã như vậy, vậy thì mời… đi cho.”
Thích Uyển Như làm động tác tay mời đi, Vu Sư đại nhân nhìn Đậu Đậu, không tiện ở lại căn phòng này của Đậu Đậu, chỉ đành ra ngoài cùng Thích Uyển Như.
Đậu Đậu ngầm tặng cho đồng bọn ngoan cố từ nhỏ đến lớn của mình một nút like, trong lòng nghĩ, nếu cô ấy có thể gả vào nhà mình làm chị dâu thì tốt.
Thế nhưng lại quay sang nhìn gã anh trai chẳng ra gì kia của cô, anh ta vẫn một lòng một dạ muốn chơi bời sống qua ngày không thôi kìa.
Thích Uyển Như cùng Đại Vu Sư ra ngoài, Đậu Đậu rèn sắt không thành thép lườm Mạch Lăng một cái rồi nói, “Bọn em phải đi ngủ rồi, anh còn không đi à?”
Mạch Lăng, “… Đó là tiền của anh!”
“Tiền của anh tiền của anh! Anh ra ngoài mang theo có chút tiền như thế thì đủ cho ai tiêu hả?”
“Đủ cho anh tiêu là được rồi!”
“Ồ.”
Ồ xong thì không còn sau đó nữa, hoàn toàn không có một tí tẹo ý nghĩ hối cải nào. Lúc này Mạch Lăng cuối cùng đã không thể chịu nổi, chìa tay ra, “Trả anh! Em đưa tiền của anh cho cô ta, vậy anh lấy gì tiêu?”
Đậu Đậu cười hì hì, “Vừa rồi chẳng phải đã nói rồi sao, tìm Uyển Như tỷ mà mượn!”
Mạch Lăng vừa nghe vậy liền đơ người, “Tiền của anh, cô ta cầm đi, anh muốn tiêu lại còn phải tìm cô ta mượn? Đâu ra cái đạo lý này chứ?”
Sắc mặt Đậu Đậu nghiêm túc, “Trước khi ngủ cùng tỷ ấy thì không có, sau khi ngủ cùng rồi thì có đấy. Anh, Mạch Lăng… Thượng Quan Lăng Mạch! Anh ở Nhân giới lăn lộn mười năm, đạo lý này không phải anh không hiểu đấy chứ?”
Mạch Lăng, “… Đây là Ma giới!”
“Ồ, Ma giới thì không phải chịu trách nhiệm à, vậy không còn gì để nói nữa, bai bai.”
Nói xong nhân lúc Mạch Lăng không phòng bị đẩy anh ta ra ngoài, xoạch một tiếng đóng cửa lại.
Mạch Lăng đứng bên ngoài, mũi bị cửa đập vào chảy máu, ôm lấy mũi bực bội một lúc lâu, cứ thế mắng Đậu Đậu là đứa ăn cháo đá bát.
Thế nhưng Đậu Đậu muốn nói anh ta mới là kẻ ăn cháo đá bát đó ok?
Không chỉ là ăn cháo đá bát mà còn là một gã đàn ông xấu xa chính thống!
Tóm lại, Đậu Đậu không thèm để ý đến Mạch Lăng, Mạch Lăng lại mắng chửi một lúc, mấy con ma ở bên cạnh đi ra ngoài phàn nàn, anh ta mới bất đắc dĩ, chỉ có thể xuống tầng dưới đuổi theo Thích Uyển Như và tiền của anh ta. Cô ta không thể nào đến một ít cũng không để lại cho anh ta chứ?
Thế nhưng điều anh ta nghĩ vẫn còn quá tốt, Thích Uyển Như biết anh ta muốn mượn tiền thuê phòng, ngay lập tức tặng hai từ, “Không cho.”
Đại Vu Sư không nói gì, coi như ngầm thừa nhận.
Đậu Đậu thở phào, ném cho Thích Uyển Như một nút like, tỏ ý, “Uyển Như tỷ, vẫn là tỷ lợi hại.”
Thích Uyển Như hừ một tiếng nói, “Lúc ra ngoài vội quá không mang theo tiền, cho tỷ vay một ít.”
Đậu Đậu, “… Anh, tiền của anh đâu?”
Mạch Lăng, “…”
Sau đó lặng lẽ lấy một túi tiền ra, đặt lên tay Đậu Đậu.
Đậu Đậu nheo mắt cười, áng chừng ném cho Thích Uyển Như, vỗ vỗ ngực hào khí ngút trời, “Cầm lấy, không đủ lại đến tìm muội lấy nhé!”
Mạch Lăng, “… Đây là tiền của anh!”
Đậu Đậu, “Thế thì sao?”
“Đây là tiền của anh!”
“Được rồi được rồi được rồi, tiền của anh, tiền của anh.”
“Anh là anh ruột của em! Em không để lại cho anh một chút nào à?”
“Hả? Anh ra ngoài mà mang theo có chút ít thế này thôi á? Vậy không còn cách nào khác, khi nào anh cần thì tìm Uyển Như tỷ mượn đi. Giờ đã muộn rồi, đừng có làm ầm lên, làm ồn đến người ta không ngủ được thì vô đạo đức quá!”
Mạch Lăng, “… Đó là tiền của anh…”
“Vu Sư đại nhân có tiền chưa?”
Thích Uyển Như nhận tiền xong, dường như tiện miệng hỏi.
Dịch Xuân Thu nghĩ một lúc, quả quyết lắc đầu, “Không có, có ta cũng không cho anh ta mượn.”
“Ha ha ha, Vu Sư đại nhân quả nhiên thông minh, nếu đã như vậy, vậy thì mời… đi cho.”
Thích Uyển Như làm động tác tay mời đi, Vu Sư đại nhân nhìn Đậu Đậu, không tiện ở lại căn phòng này của Đậu Đậu, chỉ đành ra ngoài cùng Thích Uyển Như.
Đậu Đậu ngầm tặng cho đồng bọn ngoan cố từ nhỏ đến lớn của mình một nút like, trong lòng nghĩ, nếu cô ấy có thể gả vào nhà mình làm chị dâu thì tốt.
Thế nhưng lại quay sang nhìn gã anh trai chẳng ra gì kia của cô, anh ta vẫn một lòng một dạ muốn chơi bời sống qua ngày không thôi kìa.
Thích Uyển Như cùng Đại Vu Sư ra ngoài, Đậu Đậu rèn sắt không thành thép lườm Mạch Lăng một cái rồi nói, “Bọn em phải đi ngủ rồi, anh còn không đi à?”
Mạch Lăng, “… Đó là tiền của anh!”
“Tiền của anh tiền của anh! Anh ra ngoài mang theo có chút tiền như thế thì đủ cho ai tiêu hả?”
“Đủ cho anh tiêu là được rồi!”
“Ồ.”
Ồ xong thì không còn sau đó nữa, hoàn toàn không có một tí tẹo ý nghĩ hối cải nào. Lúc này Mạch Lăng cuối cùng đã không thể chịu nổi, chìa tay ra, “Trả anh! Em đưa tiền của anh cho cô ta, vậy anh lấy gì tiêu?”
Đậu Đậu cười hì hì, “Vừa rồi chẳng phải đã nói rồi sao, tìm Uyển Như tỷ mà mượn!”
Mạch Lăng vừa nghe vậy liền đơ người, “Tiền của anh, cô ta cầm đi, anh muốn tiêu lại còn phải tìm cô ta mượn? Đâu ra cái đạo lý này chứ?”
Sắc mặt Đậu Đậu nghiêm túc, “Trước khi ngủ cùng tỷ ấy thì không có, sau khi ngủ cùng rồi thì có đấy. Anh, Mạch Lăng… Thượng Quan Lăng Mạch! Anh ở Nhân giới lăn lộn mười năm, đạo lý này không phải anh không hiểu đấy chứ?”
Mạch Lăng, “… Đây là Ma giới!”
“Ồ, Ma giới thì không phải chịu trách nhiệm à, vậy không còn gì để nói nữa, bai bai.”
Nói xong nhân lúc Mạch Lăng không phòng bị đẩy anh ta ra ngoài, xoạch một tiếng đóng cửa lại.
Mạch Lăng đứng bên ngoài, mũi bị cửa đập vào chảy máu, ôm lấy mũi bực bội một lúc lâu, cứ thế mắng Đậu Đậu là đứa ăn cháo đá bát.
Thế nhưng Đậu Đậu muốn nói anh ta mới là kẻ ăn cháo đá bát đó ok?
Không chỉ là ăn cháo đá bát mà còn là một gã đàn ông xấu xa chính thống!
Tóm lại, Đậu Đậu không thèm để ý đến Mạch Lăng, Mạch Lăng lại mắng chửi một lúc, mấy con ma ở bên cạnh đi ra ngoài phàn nàn, anh ta mới bất đắc dĩ, chỉ có thể xuống tầng dưới đuổi theo Thích Uyển Như và tiền của anh ta. Cô ta không thể nào đến một ít cũng không để lại cho anh ta chứ?
Thế nhưng điều anh ta nghĩ vẫn còn quá tốt, Thích Uyển Như biết anh ta muốn mượn tiền thuê phòng, ngay lập tức tặng hai từ, “Không cho.”
/1918
|