Vẻ mặt của Trương Khải Bình y như ăn phải ruồi bọ. Kim Đậu Đậu nói đúng, quả thật anh phải tiêu rất nhiều, vì muốn vào ở khu nhà này để tra rõ vụ án, ngay cả tiền về hưu của cha mẹ anh cũng cầm đi.
Thấy vậy, Đậu Đậu cười giảo hoạt, vung tay bước đi. Tuy rằng không có chứng cứ theo dõi chính xác, nhưng muốn làm anh ta không thoải mái thì rất dễ dàng. Phải để tên cảnh sát này chịu chút đau khổ. Nếu không ngày nào đó anh ta tra đến chỗ không nên tra, thì mạng nhỏ cũng không còn.
Nghĩ đến đây, Đậu Đậu nhìn Yêu Nghiệt đang theo đuôi phía sau, ngoắc ngón trỏ, “Anh lại đây.”
Yêu Nghiệt lập tức vui vẻ, “Vợ à, em không giận?”
“… Lại đây, nói chính sự.”
“Được!”
Yêu Nghiệt đi qua, Đậu Đậu hơi nhướn mi, chỉ cánh cửa đóng chặt của phòng 914, “Đi hù dọa anh ta chút.”
“Vì sao?”
“Vì sao cái gì? Anh có đi không?”
“Đi, tất nhiên là đi.”
Sau đó Yêu Nghiệt phải đi, sau đó…
“Á a a! Cứu mạng!”
Sau một tiếng hét chói tai, Trương Khải Bình chạy trối chết từ 914 ra ngoài. Anh ta hoảng loạn, quên luôn ở đây có thang máy mà một mạch chạy thẳng cầu thang bộ, sợ chậm một bước mạng cũng không còn.
Đậu Đậu kinh ngạc, thấy Yêu Nghiệt đi ra thì có chút tò mò hỏi, “Anh dọa anh ta thế nào vậy?”
“Anh để cậu ta nhìn thấy ma nữ treo cổ ở 914 trước kia.”
Đậu Đậu, “…”
Được rồi, đây cũng là cách. Chỉ là… ma nữ ở 914? Không phải ma nữ ở 914 đã đi đầu thai rồi sao?
Khi cô đến 912 thì biết ở 914 từng xảy ra chuyện, nếu không khi nhìn thấy Trương Khải Bình đến 914 cũng không giật mình như thế.
Ma nữ đã đầu thai, sao Yêu Nghiệt lại cho anh ta thấy được?
Vẻ mặt của Đậu Đậu quá mức rõ ràng, Yêu Nghiệt mỉm cười, không nhanh không chậm nói, “Ảo giác.”
Ảo giác?
Đúng, cô quên mất. Lão già mất nết từng nói với cô, ảo thuật của tộc xà yêu xuất thần nhập hóa. Đạo sĩ bắt yêu còn phải cẩn thận, huống chi là Trương Khải Bình.
Mục đích hù dọa Trương Khải Bình đã đạt được, về phần tên bệnh xà tinh phía trước bày vẻ mặt cầu khen ngợi kia… Khụ, đi theo thì đi theo đi, dù sao cô không cho đi thì hắn vẫn đi theo thôi.
Tin tức Cố gia muốn tổ chức tiệc nhanh chóng đăng lên báo. Kim San biết chuyện này, đầu tiên là nhìn La Chính Hi bên cạnh. Cố gia tổ chức tiệc, nhất định là làm sáng tỏ chuyện giải trừ hôn ước của Trường Sinh với Kim Đậu Đậu, như vậy, anh Chính Hi có thể hay không…
Có thể, đương nhiên có thể.
Ngay khi La gia nhận được thiệp mời, La Chính Hi cũng đã ra quyết tâm. Gã nhất định phải có được Kim Đậu Đậu!
Về phần cái đứa con gái vướng bận bên người này, cho một chút tiền rồi đuổi đi.
“Anh Chính Hi, anh nghĩ gì vậy?”
Khó được một lần La Chính Hi đưa cô ta về, cô ta nhất định phải bắt lấy cơ hội này biến mang thai giả thành thật, từ đó mới có thể ngồi yên với thân phận thiếu phu nhân của La gia.
Nghĩ vậy, ánh mắt Kim San càng quyến rũ, “Mẹ mong anh đã lâu, hôm nay ở lại một đêm đi.”
La Chính Hi ngẩng đầu, lọt vào mắt là dãy nhà dân ngay ngắn chỉnh tề. Kim gia phá sản, Kim Phúc Lộc và Lý Thúy Vân ly hôn cấp tốc, cho dù vợ bé Lý Sa Sa không giữ được đứa nhỏ nhưng ông ta vẫn cố chấp cưới người phụ nữ trẻ tuổi kia. Điều này đối với Lý Thúy Vân mà nói là đả kích trầm trọng nhất.
Nhưng còn chưa xong.
Sau khi ly hôn, bà ta nhờ Lý gia trợ giúp, muốn giữ lại nhà máy mỹ phẩm của Kim gia.
Đáng tiếc, bị từ chối.
Thấy vậy, Đậu Đậu cười giảo hoạt, vung tay bước đi. Tuy rằng không có chứng cứ theo dõi chính xác, nhưng muốn làm anh ta không thoải mái thì rất dễ dàng. Phải để tên cảnh sát này chịu chút đau khổ. Nếu không ngày nào đó anh ta tra đến chỗ không nên tra, thì mạng nhỏ cũng không còn.
Nghĩ đến đây, Đậu Đậu nhìn Yêu Nghiệt đang theo đuôi phía sau, ngoắc ngón trỏ, “Anh lại đây.”
Yêu Nghiệt lập tức vui vẻ, “Vợ à, em không giận?”
“… Lại đây, nói chính sự.”
“Được!”
Yêu Nghiệt đi qua, Đậu Đậu hơi nhướn mi, chỉ cánh cửa đóng chặt của phòng 914, “Đi hù dọa anh ta chút.”
“Vì sao?”
“Vì sao cái gì? Anh có đi không?”
“Đi, tất nhiên là đi.”
Sau đó Yêu Nghiệt phải đi, sau đó…
“Á a a! Cứu mạng!”
Sau một tiếng hét chói tai, Trương Khải Bình chạy trối chết từ 914 ra ngoài. Anh ta hoảng loạn, quên luôn ở đây có thang máy mà một mạch chạy thẳng cầu thang bộ, sợ chậm một bước mạng cũng không còn.
Đậu Đậu kinh ngạc, thấy Yêu Nghiệt đi ra thì có chút tò mò hỏi, “Anh dọa anh ta thế nào vậy?”
“Anh để cậu ta nhìn thấy ma nữ treo cổ ở 914 trước kia.”
Đậu Đậu, “…”
Được rồi, đây cũng là cách. Chỉ là… ma nữ ở 914? Không phải ma nữ ở 914 đã đi đầu thai rồi sao?
Khi cô đến 912 thì biết ở 914 từng xảy ra chuyện, nếu không khi nhìn thấy Trương Khải Bình đến 914 cũng không giật mình như thế.
Ma nữ đã đầu thai, sao Yêu Nghiệt lại cho anh ta thấy được?
Vẻ mặt của Đậu Đậu quá mức rõ ràng, Yêu Nghiệt mỉm cười, không nhanh không chậm nói, “Ảo giác.”
Ảo giác?
Đúng, cô quên mất. Lão già mất nết từng nói với cô, ảo thuật của tộc xà yêu xuất thần nhập hóa. Đạo sĩ bắt yêu còn phải cẩn thận, huống chi là Trương Khải Bình.
Mục đích hù dọa Trương Khải Bình đã đạt được, về phần tên bệnh xà tinh phía trước bày vẻ mặt cầu khen ngợi kia… Khụ, đi theo thì đi theo đi, dù sao cô không cho đi thì hắn vẫn đi theo thôi.
Tin tức Cố gia muốn tổ chức tiệc nhanh chóng đăng lên báo. Kim San biết chuyện này, đầu tiên là nhìn La Chính Hi bên cạnh. Cố gia tổ chức tiệc, nhất định là làm sáng tỏ chuyện giải trừ hôn ước của Trường Sinh với Kim Đậu Đậu, như vậy, anh Chính Hi có thể hay không…
Có thể, đương nhiên có thể.
Ngay khi La gia nhận được thiệp mời, La Chính Hi cũng đã ra quyết tâm. Gã nhất định phải có được Kim Đậu Đậu!
Về phần cái đứa con gái vướng bận bên người này, cho một chút tiền rồi đuổi đi.
“Anh Chính Hi, anh nghĩ gì vậy?”
Khó được một lần La Chính Hi đưa cô ta về, cô ta nhất định phải bắt lấy cơ hội này biến mang thai giả thành thật, từ đó mới có thể ngồi yên với thân phận thiếu phu nhân của La gia.
Nghĩ vậy, ánh mắt Kim San càng quyến rũ, “Mẹ mong anh đã lâu, hôm nay ở lại một đêm đi.”
La Chính Hi ngẩng đầu, lọt vào mắt là dãy nhà dân ngay ngắn chỉnh tề. Kim gia phá sản, Kim Phúc Lộc và Lý Thúy Vân ly hôn cấp tốc, cho dù vợ bé Lý Sa Sa không giữ được đứa nhỏ nhưng ông ta vẫn cố chấp cưới người phụ nữ trẻ tuổi kia. Điều này đối với Lý Thúy Vân mà nói là đả kích trầm trọng nhất.
Nhưng còn chưa xong.
Sau khi ly hôn, bà ta nhờ Lý gia trợ giúp, muốn giữ lại nhà máy mỹ phẩm của Kim gia.
Đáng tiếc, bị từ chối.
/1918
|