Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Chương 1580: Đánh hội đồng còn được, đơn độc chiến là tự tìm chết! (2)
/1918
|
Đám ám vệ đưa mắt nhìn nhau, tính toán khả năng ra tay với Diệp Khuynh Thành một lúc, quả quyết nghe lời cô ta nhốt mấy người bọn họ xuống nhà lao dưới tầng hầm.
Đừng nói là không thể ra tay với Diệp Khuynh Thành, cho dù có ra tay với cô ta, trong nhất thời bọn họ cũng không thể thắng nổi.
Cô ta là Nhiễu Lan Đằng năm lá, ở thành Tân Nguyên cô ta được coi là Ma nữ lợi hại nhất.
Đám ám vệ bốn lá như bọn họ thì coi là gì, hội đồng còn được, đơn độc chiến thì chỉ có tìm chỗ chết mà thôi!
Thế là, khụ, bọn họ chỉ có thể nghe lời, nhốt từng người từng người một vào trong nhà lao dưới tầng hầm… ngoại trừ Yêu Nghiệt.
Lúc Yêu Nghiệt bị dẫn đi, Đậu Đậu như muốn phát điên, thế nhưng chỉ có thể bất lực vì trên người không còn mấy phần ma lực, chỉ có thể ủy thác niềm hi vọng của mình lên người Mạch Lăng.
Mạch Lăng căn bản không thèm để ý đến hắn. Anh ta chỉ mong sao Yêu Nghiệt bị bắt đi bị cưỡng hiếp mới hay!
Còn về Đại Vu Sư thì lại càng không thể, suy nghĩ của y và Mạch Lăng gần giống nhau.
Ngược lại là Thích Uyển Như nhìn Yêu Nghiệt một cái, nói, “Đừng lo lắng, tên kia nhà muội không phải đèn cạn dầu. Muội hẳn là người rõ nhất.”
Đậu Đậu vừa nghĩ cũng thấy đúng, nam thần của cô tuy rằng nãy giờ đều bật chế độ hóng hớt ăn dưa, nhưng lý do làm vậy cũng là vì sợ bị lộ tin tức, dẫn đến những phiền phức không đáng có mà. Nhưng khi liên quan đến chuyện trinh tiết thì khả năng tự vệ của hắn nhất định sẽ có.
Nhưng mà không được, cô chỉ cần nghĩ đến việc nam thần trong sạch của cô bị nữ ma đầu bẩn thỉu này làm nhục, trong lòng cô đã bùng lên cả trận lửa lớn rồi!
Dựa vào đâu?
Nam thần của cô cô còn chưa được ngủ cùng kia kìa!
Thế là Đậu Đậu hừng hừng tức giận đi xuống địa lao, ngồi phụp xuống đống rơm rạ, bắt đầu thấp thỏm thiếu kiên nhẫn.
So sánh ra, tình hình của Yêu Nghiệt ở bên kia lại tốt hơn rất nhiều. Ít ra nơi mà hắn ở ấm áp dễ chịu và cao cấp!
Tất nhiên rồi, hắn cũng chẳng vui vẻ gì ở lại, hắn đang suy nghĩ tìm cơ hội chạy trốn. Bởi chuyện vì dung mạo đẹp đẽ mà bị cướp đến đây làm nam sủng gì đó, chuyện này trong tương lai nhất định sẽ trở thành vết đen trong lịch sử của hắn!
“Thế nào, tách ngươi khỏi gã tình nhân kia nên không vui à?”
Diệp Khuynh Thành tiến lại gần, động tác như muốn sờ lên mặt Yêu Nghiệt, bị Yêu Nghiệt lạnh lùng tránh ra.
“Ây da, tính tình cũng ương ngạnh quá nhỉ? Người không biết còn tưởng rằng công tử nhà nào cơ đấy. Người tình nhỏ của ngươi nuôi ngươi cũng khá đấy chứ…”
Cả một quá trình Yêu Nghiệt đều không nói một lời, thấy Diệp Khuynh Thành càng lúc càng quá đáng, nhíu mắt lại, quả quyết dùng ảo thuật.
Diệp Khuynh Thành nhìn Yêu Nghiệt, càng nhìn càng cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Cơn buồn ngủ ùn ùn kéo đến, chẳng lâu sau, đầu nghiêng sang một bên nằm xuống giường ngủ.
Yêu Nghiệt lạnh lùng đứng dậy, hận một nỗi không thể trút bỏ lớp da trên người mình, nghĩ đến mấy người còn lại vẫn còn đang trong địa lao, quả quyết ẩn thân đi theo một tên ám vệ.
Tên ám vệ này đi cả một chặng đường đều không phải đi đến địa lao mà mà chạy đến chỗ Diệp Vô Song, nói hết những sự việc xảy ra trong phòng Diệp Khuynh Thành cho Diệp Vô Song biết.
Yêu Nghiệt bỗng cảm thấy tên Diệp Vô Song này nhìn rất quen, còn về quen ở đâu, hắn tạm thời không thể nói ra được.
Điều hắn không biết được đó là, mấy ngày trước khi hốc cây thời gian còn chưa phát huy tác dụng, hắn và vợ hắn vẫn còn ở lại sơn trại một đêm, gặp phải một sơn tặc tên là Diệp Vô Song…
“Được rồi, ta biết rồi, ngươi trông chừng cô ta, đến đêm thì cho số thuốc này vào trong cốc của cô ta.”
“Dạ, công tử.”
“Được rồi, ngươi lui xuống đi, một lát nữa nhớ đưa cơm cho mấy người trong địa lao.”
“Dạ.”
Thế là Yêu Nghiệt kìm nén nỗi hoài nghi trong lòng lại đi theo ám vệ.
Diệp Vô Song ho hai tiếng, từ trên xà nhà có một gã đàn ông phong lưu hào phóng nhảy xuống, “Ngươi muốn nhiều thuốc an thần thế làm ta còn tưởng ngươi không ngủ được, hóa ra là muốn hãm hại cô em gái đó của ngươi.”
“Thần y, sở thích làm quân tử xà ngang thật là không tốt.”
Đừng nói là không thể ra tay với Diệp Khuynh Thành, cho dù có ra tay với cô ta, trong nhất thời bọn họ cũng không thể thắng nổi.
Cô ta là Nhiễu Lan Đằng năm lá, ở thành Tân Nguyên cô ta được coi là Ma nữ lợi hại nhất.
Đám ám vệ bốn lá như bọn họ thì coi là gì, hội đồng còn được, đơn độc chiến thì chỉ có tìm chỗ chết mà thôi!
Thế là, khụ, bọn họ chỉ có thể nghe lời, nhốt từng người từng người một vào trong nhà lao dưới tầng hầm… ngoại trừ Yêu Nghiệt.
Lúc Yêu Nghiệt bị dẫn đi, Đậu Đậu như muốn phát điên, thế nhưng chỉ có thể bất lực vì trên người không còn mấy phần ma lực, chỉ có thể ủy thác niềm hi vọng của mình lên người Mạch Lăng.
Mạch Lăng căn bản không thèm để ý đến hắn. Anh ta chỉ mong sao Yêu Nghiệt bị bắt đi bị cưỡng hiếp mới hay!
Còn về Đại Vu Sư thì lại càng không thể, suy nghĩ của y và Mạch Lăng gần giống nhau.
Ngược lại là Thích Uyển Như nhìn Yêu Nghiệt một cái, nói, “Đừng lo lắng, tên kia nhà muội không phải đèn cạn dầu. Muội hẳn là người rõ nhất.”
Đậu Đậu vừa nghĩ cũng thấy đúng, nam thần của cô tuy rằng nãy giờ đều bật chế độ hóng hớt ăn dưa, nhưng lý do làm vậy cũng là vì sợ bị lộ tin tức, dẫn đến những phiền phức không đáng có mà. Nhưng khi liên quan đến chuyện trinh tiết thì khả năng tự vệ của hắn nhất định sẽ có.
Nhưng mà không được, cô chỉ cần nghĩ đến việc nam thần trong sạch của cô bị nữ ma đầu bẩn thỉu này làm nhục, trong lòng cô đã bùng lên cả trận lửa lớn rồi!
Dựa vào đâu?
Nam thần của cô cô còn chưa được ngủ cùng kia kìa!
Thế là Đậu Đậu hừng hừng tức giận đi xuống địa lao, ngồi phụp xuống đống rơm rạ, bắt đầu thấp thỏm thiếu kiên nhẫn.
So sánh ra, tình hình của Yêu Nghiệt ở bên kia lại tốt hơn rất nhiều. Ít ra nơi mà hắn ở ấm áp dễ chịu và cao cấp!
Tất nhiên rồi, hắn cũng chẳng vui vẻ gì ở lại, hắn đang suy nghĩ tìm cơ hội chạy trốn. Bởi chuyện vì dung mạo đẹp đẽ mà bị cướp đến đây làm nam sủng gì đó, chuyện này trong tương lai nhất định sẽ trở thành vết đen trong lịch sử của hắn!
“Thế nào, tách ngươi khỏi gã tình nhân kia nên không vui à?”
Diệp Khuynh Thành tiến lại gần, động tác như muốn sờ lên mặt Yêu Nghiệt, bị Yêu Nghiệt lạnh lùng tránh ra.
“Ây da, tính tình cũng ương ngạnh quá nhỉ? Người không biết còn tưởng rằng công tử nhà nào cơ đấy. Người tình nhỏ của ngươi nuôi ngươi cũng khá đấy chứ…”
Cả một quá trình Yêu Nghiệt đều không nói một lời, thấy Diệp Khuynh Thành càng lúc càng quá đáng, nhíu mắt lại, quả quyết dùng ảo thuật.
Diệp Khuynh Thành nhìn Yêu Nghiệt, càng nhìn càng cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Cơn buồn ngủ ùn ùn kéo đến, chẳng lâu sau, đầu nghiêng sang một bên nằm xuống giường ngủ.
Yêu Nghiệt lạnh lùng đứng dậy, hận một nỗi không thể trút bỏ lớp da trên người mình, nghĩ đến mấy người còn lại vẫn còn đang trong địa lao, quả quyết ẩn thân đi theo một tên ám vệ.
Tên ám vệ này đi cả một chặng đường đều không phải đi đến địa lao mà mà chạy đến chỗ Diệp Vô Song, nói hết những sự việc xảy ra trong phòng Diệp Khuynh Thành cho Diệp Vô Song biết.
Yêu Nghiệt bỗng cảm thấy tên Diệp Vô Song này nhìn rất quen, còn về quen ở đâu, hắn tạm thời không thể nói ra được.
Điều hắn không biết được đó là, mấy ngày trước khi hốc cây thời gian còn chưa phát huy tác dụng, hắn và vợ hắn vẫn còn ở lại sơn trại một đêm, gặp phải một sơn tặc tên là Diệp Vô Song…
“Được rồi, ta biết rồi, ngươi trông chừng cô ta, đến đêm thì cho số thuốc này vào trong cốc của cô ta.”
“Dạ, công tử.”
“Được rồi, ngươi lui xuống đi, một lát nữa nhớ đưa cơm cho mấy người trong địa lao.”
“Dạ.”
Thế là Yêu Nghiệt kìm nén nỗi hoài nghi trong lòng lại đi theo ám vệ.
Diệp Vô Song ho hai tiếng, từ trên xà nhà có một gã đàn ông phong lưu hào phóng nhảy xuống, “Ngươi muốn nhiều thuốc an thần thế làm ta còn tưởng ngươi không ngủ được, hóa ra là muốn hãm hại cô em gái đó của ngươi.”
“Thần y, sở thích làm quân tử xà ngang thật là không tốt.”
/1918
|