Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Chương 1586: Trên tinh tượng, duyên phận của hai người sắp tận rồi (2)
/1918
|
Trong đầu Yêu Nghiệt chứa đầy lo lắng và thắc mắc, không chịu thua, không tin vận mệnh, dứt khoát dặn dò quan Tinh Tú, “Ngươi bói xong sai người mang đến cho ta, còn nữa… Quyền trượng ở đâu?”
Yêu Nghiệt vừa nói xong, Ngọc Đế lập tức sững sờ. Ông ta tưởng rằng dựa vào tính cách của Yêu Nghiệt, sẽ không gian xảo quỷ quyệt như thế, sẽ không nghĩ đến quyền trượng. Ông ta tưởng rằng, đợi Yêu Nghiệt đi rồi ông ta có thể để mọi người coi việc này như chưa từng xảy ra tiếp tục gây cản trở từ bên trong làm Ngọc Đế!
Ha ha, ông ta tưởng?
Tưởng tượng tốt quá mà!
Ông ta cũng không chịu nhìn xem đám Đông Hải Long tộc đang có mặt ở đây. Có ai là không đến đây để trợ giúp cơ chứ?
Cho dù Yêu Nghiệt bỏ đi rồi, vậy thì Thiên Đình này trong nhất thời ông ta cũng đừng hòng lấy lại được!
Không, không phải nhất thời, mà là đã được định sẵn là không thể!
“Quyền trượng chấp pháp ở đâu?”
Yêu Nghiệt lại hỏi một lần nữa, đám chúng tiên hóng hớt ăn dưa cuối cùng đã định thần lại. Tây Vương Mẫu thản nhiên nhìn Ngọc Đế một cái, nói, “Ở trong tẩm cung của ông ta.”
“Ừ, đi lấy đến đây.”
“Vâng.”
“A Dao!”
Ngọc Đế không nhịn được, cuối cùng vẫn là gào lên tên của Tây Vương Mẫu.
Tây Vương Mẫu đến nhìn cũng không thèm nhìn ông ta một cái, lúc đi qua chỗ Bách Hoa Tiên Tử, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, “Còn ngây ra đó làm gì? Ông ta muốn gặp con gái Dao Quang của ông ta.”
Con gái của một tiểu tiên nữ cũng dám đặt trùng với tên húy của bà ta, bà ta nhẫn nhịn chịu nhục bao nhiêu năm nay, chỉ để đợi đến ngày hôm nay.
Tình cảm giữa bà ta và Ngọc Đế từ lâu đã chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa mà thôi. Huống hồ giữa bà ta và Ngọc Đế, căn bản không hề có tình cảm.
Yêu Nghiệt hiểu rất rõ điểm này, cho nên để Tây Vương Mẫu đi lấy quyền trượng, hắn rất yên tâm.
Ngọc Đế bị chúng thần người thân xa lánh, cô lập hoàn toàn, vốn tưởng rằng Tây Vương Mẫu sẽ nể tình nghĩa vợ chồng bao nhiêu năm nay mà sẽ không làm chuyện tuyệt tình như vậy, thật không ngờ, cho đến cuối cùng, bà ta lại chính là người muốn đẩy ông ta xuống đài nhất.
Ông ta là Đế vương! Ông ta là Ngọc Đế! Ông ta có vài người phụ nữ thì đã sao? Đó chẳng phải là một chuyện rất bình thường hay sao?
Ông ta không hiểu nổi, bất luận thế nào ông ta cũng không thể hiểu nổi!
Tại sao hoàng đế của Nhân giới có thể có ba nghìn hậu cung, chỉ có mỗi Ngọc Đế như ông ta là không được?
“Nhân giới đã không còn Hoàng đế từ lâu rồi, nếu muốn có tam thế tứ thiếp, có thể đi Ấn Độ. Nhưng Ấn Độ hình như không thờ bái vị Tiên như ngươi, bọn họ thờ bái Phật Tổ.”
Yêu Nghiệt nhìn ra suy nghĩ của Ngọc Đế, bình thản như không nhả ra một câu như vậy, sau đó nhận lấy quyền trượng từ tay Tây Vương Mẫu, cất vào trong tay áo như một lẽ đương nhiên.
“Quan Tinh Tú, bói ra được vị trí cụ thể của mấy tên Ma tinh đó lập tức thông báo cho ta.”
“Dạ! Đế Tôn.”
Yêu Nghiệt quay người định bỏ đi, quan Tinh Tú nghĩ đến việc gì đột nhiên lên tiếng, “Chờ chút, có phải Thiên Vấn đang ở chỗ của người không? Nếu đang ở chỗ của người, sau khi thần bói ra thì Thiên Vấn lập tức sẽ biết liền.”
“Thiên Vấn? Thiên Vấn đang ở trong tay đồ nhi của ta!”
Thái Thượng Lão Quân bất ngờ nói vậy, sắc mặt nhìn Yêu Nghiệt có chút căng thẳng.
Yêu Nghiệt ừ một tiếng tỏ ý đã biết, sau đó liền bỏ đi, ngoại trừ lúc đi qua Tiểu Thập giơ tay xoa xoa đầu cậu ta ra, không còn một hành động nào nữa, để lại chúng tiên có mặt hóng hớt ăn dưa ngẩn ngơ sững sờ!
Nói sao đây?
Tình hình bây giờ… chậc chậc chậc. Tình hình này, ngoài dự liệu, nhưng lại hợp tình hợp lý.
Việc ngoài dự liệu là bọn họ chưa từng thấy màn cướp ngôi đơn giản đến như vậy. Việc hợp tình hợp lý thì là… người làm việc này là Ly Cửu Ca.
Suy cho cùng, hơn một nghìn năm trước, hắn đã đánh dẹp hai giới thần tiên không địch thủ.
Đến cả Ma quân, hơn một nghìn năm trước, cũng chẳng phải đã bại dưới tay hắn ở chính Ma cung hay sao?
Vậy nên Ngọc Đế mới kiêng dè hắn, vậy nên quan Tinh Tú mới bắt đầu tính toán bói ra ngày hôm nay…
Nhưng điều mà bọn họ không thể ngờ đến đó là, hóa ra trên Thiên Đình không chỉ có bọn họ muốn thay đổi triều đại, hóa ra tất cả tiên đều rất mong đợi việc này.
Tất nhiên, ngoại trừ Bách Hoa Tiên Tử.
Yêu Nghiệt vừa nói xong, Ngọc Đế lập tức sững sờ. Ông ta tưởng rằng dựa vào tính cách của Yêu Nghiệt, sẽ không gian xảo quỷ quyệt như thế, sẽ không nghĩ đến quyền trượng. Ông ta tưởng rằng, đợi Yêu Nghiệt đi rồi ông ta có thể để mọi người coi việc này như chưa từng xảy ra tiếp tục gây cản trở từ bên trong làm Ngọc Đế!
Ha ha, ông ta tưởng?
Tưởng tượng tốt quá mà!
Ông ta cũng không chịu nhìn xem đám Đông Hải Long tộc đang có mặt ở đây. Có ai là không đến đây để trợ giúp cơ chứ?
Cho dù Yêu Nghiệt bỏ đi rồi, vậy thì Thiên Đình này trong nhất thời ông ta cũng đừng hòng lấy lại được!
Không, không phải nhất thời, mà là đã được định sẵn là không thể!
“Quyền trượng chấp pháp ở đâu?”
Yêu Nghiệt lại hỏi một lần nữa, đám chúng tiên hóng hớt ăn dưa cuối cùng đã định thần lại. Tây Vương Mẫu thản nhiên nhìn Ngọc Đế một cái, nói, “Ở trong tẩm cung của ông ta.”
“Ừ, đi lấy đến đây.”
“Vâng.”
“A Dao!”
Ngọc Đế không nhịn được, cuối cùng vẫn là gào lên tên của Tây Vương Mẫu.
Tây Vương Mẫu đến nhìn cũng không thèm nhìn ông ta một cái, lúc đi qua chỗ Bách Hoa Tiên Tử, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, “Còn ngây ra đó làm gì? Ông ta muốn gặp con gái Dao Quang của ông ta.”
Con gái của một tiểu tiên nữ cũng dám đặt trùng với tên húy của bà ta, bà ta nhẫn nhịn chịu nhục bao nhiêu năm nay, chỉ để đợi đến ngày hôm nay.
Tình cảm giữa bà ta và Ngọc Đế từ lâu đã chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa mà thôi. Huống hồ giữa bà ta và Ngọc Đế, căn bản không hề có tình cảm.
Yêu Nghiệt hiểu rất rõ điểm này, cho nên để Tây Vương Mẫu đi lấy quyền trượng, hắn rất yên tâm.
Ngọc Đế bị chúng thần người thân xa lánh, cô lập hoàn toàn, vốn tưởng rằng Tây Vương Mẫu sẽ nể tình nghĩa vợ chồng bao nhiêu năm nay mà sẽ không làm chuyện tuyệt tình như vậy, thật không ngờ, cho đến cuối cùng, bà ta lại chính là người muốn đẩy ông ta xuống đài nhất.
Ông ta là Đế vương! Ông ta là Ngọc Đế! Ông ta có vài người phụ nữ thì đã sao? Đó chẳng phải là một chuyện rất bình thường hay sao?
Ông ta không hiểu nổi, bất luận thế nào ông ta cũng không thể hiểu nổi!
Tại sao hoàng đế của Nhân giới có thể có ba nghìn hậu cung, chỉ có mỗi Ngọc Đế như ông ta là không được?
“Nhân giới đã không còn Hoàng đế từ lâu rồi, nếu muốn có tam thế tứ thiếp, có thể đi Ấn Độ. Nhưng Ấn Độ hình như không thờ bái vị Tiên như ngươi, bọn họ thờ bái Phật Tổ.”
Yêu Nghiệt nhìn ra suy nghĩ của Ngọc Đế, bình thản như không nhả ra một câu như vậy, sau đó nhận lấy quyền trượng từ tay Tây Vương Mẫu, cất vào trong tay áo như một lẽ đương nhiên.
“Quan Tinh Tú, bói ra được vị trí cụ thể của mấy tên Ma tinh đó lập tức thông báo cho ta.”
“Dạ! Đế Tôn.”
Yêu Nghiệt quay người định bỏ đi, quan Tinh Tú nghĩ đến việc gì đột nhiên lên tiếng, “Chờ chút, có phải Thiên Vấn đang ở chỗ của người không? Nếu đang ở chỗ của người, sau khi thần bói ra thì Thiên Vấn lập tức sẽ biết liền.”
“Thiên Vấn? Thiên Vấn đang ở trong tay đồ nhi của ta!”
Thái Thượng Lão Quân bất ngờ nói vậy, sắc mặt nhìn Yêu Nghiệt có chút căng thẳng.
Yêu Nghiệt ừ một tiếng tỏ ý đã biết, sau đó liền bỏ đi, ngoại trừ lúc đi qua Tiểu Thập giơ tay xoa xoa đầu cậu ta ra, không còn một hành động nào nữa, để lại chúng tiên có mặt hóng hớt ăn dưa ngẩn ngơ sững sờ!
Nói sao đây?
Tình hình bây giờ… chậc chậc chậc. Tình hình này, ngoài dự liệu, nhưng lại hợp tình hợp lý.
Việc ngoài dự liệu là bọn họ chưa từng thấy màn cướp ngôi đơn giản đến như vậy. Việc hợp tình hợp lý thì là… người làm việc này là Ly Cửu Ca.
Suy cho cùng, hơn một nghìn năm trước, hắn đã đánh dẹp hai giới thần tiên không địch thủ.
Đến cả Ma quân, hơn một nghìn năm trước, cũng chẳng phải đã bại dưới tay hắn ở chính Ma cung hay sao?
Vậy nên Ngọc Đế mới kiêng dè hắn, vậy nên quan Tinh Tú mới bắt đầu tính toán bói ra ngày hôm nay…
Nhưng điều mà bọn họ không thể ngờ đến đó là, hóa ra trên Thiên Đình không chỉ có bọn họ muốn thay đổi triều đại, hóa ra tất cả tiên đều rất mong đợi việc này.
Tất nhiên, ngoại trừ Bách Hoa Tiên Tử.
/1918
|