Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Chương 1588: Việc giữa ta và ngọc đế, hoàn toàn là do ông ta cưỡng ép! (2)
/1918
|
Lúc này Bách Hoa Tiên Tử nhanh mồm nhanh miệng, hoàn toàn không còn vẻ dịu dàng thùy mị của trước đây nữa.
Ngọc Đế chỉ cảm thấy trong lòng mình như nhỏ máu, phụt ra một tiếng, suýt chút nữa bất tỉnh.
Long Vương không nói gì, nghĩ ngợi một lúc, nhìn sang đám tiên nữ có gian tình nhưng không sinh con với Ngọc Đế đang đứng phía sau Bách Hoa, còn chưa lên tiếng đã thấy chúng tiên nữ đồng nhất cúi đầu.
Lúc này Ngọc Đế càng muốn được yên tĩnh, chỉ có thể đưa ánh mắt lên người Tây Vương Mẫu, “A Dao, ta…”
“Gọi ta Tây Vương Mẫu là được, ta với ngươi không có thân thiết như vậy.”
“A Dao!”
“Năm đó ngươi hạ phàm độ kiếp, chuyển thế đầu thai thành Trương Bách Nhẫn, ta nhớ Bách Nhẫn lương thiện, muốn hạ phàm cùng hắn đồng cam cộng khổ! Nhưng ngươi thì sao? Ngươi đã làm những chuyện gì?”
Tây Vương Mẫu lạnh lùng nhìn chằm chằm ông ta, thấy ông ta để lộ ánh mắt không dám tin, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, không giữ một chút tình cảm nào.
“Từ khi lão quân đến Thiên Đình, từ khi ông ta luyện chế ra thăng thiên đan, ngươi đã không còn là Trương Bách Nhẫn trước đây nữa! Ta và ngươi một kiếp làm vợ chồng, duyên phận đã tận từ lâu! Vậy nên, ngươi làm Ngọc Đế của ngươi, ta là Vương Mẫu của ta! Dù sao Ngọc Đế và Vương Mẫu vốn dĩ đã không phải là vợ chồng!”
“A Dao, ta, ta biết sai rồi…”
“Không cần, từ xưa đến nay đế vương vô tình như thế nào, điểm này ta biết rõ, người mà ta nhớ từ trước đến giờ chỉ có Trương lang quân. Còn ngươi, chẳng qua chỉ là một ngụy quân tử đội lốt thần tiên mà thôi, ngươi nhận sai chẳng qua chỉ vì ý thức được sự việc đã không thể cứu vãn, muốn nắm lấy ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng!”
Tây Vương Mẫu không chút tình cảm chỉ ra sự thật, thở dài xa xăm, nói một câu kết thúc, “Ngươi không sai, là ta sai. Bách Nhẫn chẳng qua chỉ là một kiếp chuyển thế của ngươi, không có chút liên quan gì đến ngươi! Ngươi cứ để Bách Hoa Liên Hương của ngươi hay mấy ả xinh đẹp kiều diễm kia của ngươi chăm sóc cho ngươi đi…”
“A Dao!”
Ngọc Đế gào lên một tiếng, thấy Tây Vương Mẫu không thèm để ý đến mình nữa, khóe mắt bỗng dưng chứa lệ không hiểu vì sao.
“Long Vương, Đế Tôn lập vị xong, ta sẽ vẫn làm Tây Vương Mẫu, ở tiên đảo Côn Luân, nắm giữ tiệc bàn đào, người xem…”
“Ta thấy được, dù sao chức vị của những người ở đây ngoại trừ Ngọc Đế cần thay đổi thì còn lại vẫn cứ như cũ mà làm.”
Long Vương vừa nói vậy xong, Vương Mẫu liền cúi người trước Long Vương, quay đâu một cái, xin cáo từ.
Bảy nàng tiên nữ phía sau đứng lên, cũng đi cùng bà ta trở về Côn Luân.
Ngọc Đế ngẩn ngơ nhìn theo, liếc qua đám tiên nữ đã có tình n đêm với ông ta, đám tiên nữ mà ông ta tận tay mớm cho Thăng Thiên đan để bay lên Thiên Đình, trái tim hoàn toàn bị đóng băng thành cục.
Thế nhưng đó vẫn chưa phải là người khiến ông ta đau lòng nhất, người khiến ông ta đau lòng nhất chính là Bách Hoa!
Có thể nói Bách Hoa là tiên nữ được ông ta yêu chiều nhất. Bao nhiêu năm nay, ông ta vẫn luôn chăm sóc quan tâm cô ta, nếu không những tiên nữ khác đều không có tin mừng, tại sao chỉ có cô ta có thể sinh ra hai đứa con gái chứ?
Nhưng bây giờ thì sao?
Bây giờ cô ta lại nói tất cả đều là do ông ta cưỡng ép!
“Nếu những tiên gia khác tạm thời đều không có thay đổi gì, vậy… ta có thể đưa hai đứa con gái về chưa? Dao Quang nhà ta còn nhỏ, không chịu được sợ hãi.”
Bách Hoa Tiên Tử nói như vậy, nghĩ đến việc năm đó đặt tên cho Dao Quang là vì chọc tức Tây Vương Mẫu mà cảm thấy sợ.
Không được, con gái cô ta không thể tên là Dao Quang nữa!
Hiện giờ Ngọc Đế đã không thể làm chỗ dựa cho cô ta, nếu Tây Vương Mẫu thù dai, ba mẹ con bọn họ sao có thể yên ổn nổi?
Nghĩ đến đây, Bách Hoa Tiên Tử hận một nỗi không thể lập tức đổi tên cho con gái.
Thế nhưng cô ta còn chưa lên tiếng, Long Vương đã đồng ý, “Được, vậy ngươi về Hoa Tiên Các của ngươi trước đi.”
Bách Hoa Tiên Tử nhận được tin lập tức chạy đi, lo sợ nếu đợi thêm một giây nữa sẽ lại phải dây dưa với Ngọc Đế.
Ngọc Đế trơ mắt nhìn Bách Hoa Tiên Tử chạy đi, lại phun một miệng máu tươi ra ngoài, yếu ớt nói, “Vườn đào còn thiếu một người gác cổng, chi bằng, ta đi đến đó đi.”
Ngọc Đế chỉ cảm thấy trong lòng mình như nhỏ máu, phụt ra một tiếng, suýt chút nữa bất tỉnh.
Long Vương không nói gì, nghĩ ngợi một lúc, nhìn sang đám tiên nữ có gian tình nhưng không sinh con với Ngọc Đế đang đứng phía sau Bách Hoa, còn chưa lên tiếng đã thấy chúng tiên nữ đồng nhất cúi đầu.
Lúc này Ngọc Đế càng muốn được yên tĩnh, chỉ có thể đưa ánh mắt lên người Tây Vương Mẫu, “A Dao, ta…”
“Gọi ta Tây Vương Mẫu là được, ta với ngươi không có thân thiết như vậy.”
“A Dao!”
“Năm đó ngươi hạ phàm độ kiếp, chuyển thế đầu thai thành Trương Bách Nhẫn, ta nhớ Bách Nhẫn lương thiện, muốn hạ phàm cùng hắn đồng cam cộng khổ! Nhưng ngươi thì sao? Ngươi đã làm những chuyện gì?”
Tây Vương Mẫu lạnh lùng nhìn chằm chằm ông ta, thấy ông ta để lộ ánh mắt không dám tin, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, không giữ một chút tình cảm nào.
“Từ khi lão quân đến Thiên Đình, từ khi ông ta luyện chế ra thăng thiên đan, ngươi đã không còn là Trương Bách Nhẫn trước đây nữa! Ta và ngươi một kiếp làm vợ chồng, duyên phận đã tận từ lâu! Vậy nên, ngươi làm Ngọc Đế của ngươi, ta là Vương Mẫu của ta! Dù sao Ngọc Đế và Vương Mẫu vốn dĩ đã không phải là vợ chồng!”
“A Dao, ta, ta biết sai rồi…”
“Không cần, từ xưa đến nay đế vương vô tình như thế nào, điểm này ta biết rõ, người mà ta nhớ từ trước đến giờ chỉ có Trương lang quân. Còn ngươi, chẳng qua chỉ là một ngụy quân tử đội lốt thần tiên mà thôi, ngươi nhận sai chẳng qua chỉ vì ý thức được sự việc đã không thể cứu vãn, muốn nắm lấy ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng!”
Tây Vương Mẫu không chút tình cảm chỉ ra sự thật, thở dài xa xăm, nói một câu kết thúc, “Ngươi không sai, là ta sai. Bách Nhẫn chẳng qua chỉ là một kiếp chuyển thế của ngươi, không có chút liên quan gì đến ngươi! Ngươi cứ để Bách Hoa Liên Hương của ngươi hay mấy ả xinh đẹp kiều diễm kia của ngươi chăm sóc cho ngươi đi…”
“A Dao!”
Ngọc Đế gào lên một tiếng, thấy Tây Vương Mẫu không thèm để ý đến mình nữa, khóe mắt bỗng dưng chứa lệ không hiểu vì sao.
“Long Vương, Đế Tôn lập vị xong, ta sẽ vẫn làm Tây Vương Mẫu, ở tiên đảo Côn Luân, nắm giữ tiệc bàn đào, người xem…”
“Ta thấy được, dù sao chức vị của những người ở đây ngoại trừ Ngọc Đế cần thay đổi thì còn lại vẫn cứ như cũ mà làm.”
Long Vương vừa nói vậy xong, Vương Mẫu liền cúi người trước Long Vương, quay đâu một cái, xin cáo từ.
Bảy nàng tiên nữ phía sau đứng lên, cũng đi cùng bà ta trở về Côn Luân.
Ngọc Đế ngẩn ngơ nhìn theo, liếc qua đám tiên nữ đã có tình n đêm với ông ta, đám tiên nữ mà ông ta tận tay mớm cho Thăng Thiên đan để bay lên Thiên Đình, trái tim hoàn toàn bị đóng băng thành cục.
Thế nhưng đó vẫn chưa phải là người khiến ông ta đau lòng nhất, người khiến ông ta đau lòng nhất chính là Bách Hoa!
Có thể nói Bách Hoa là tiên nữ được ông ta yêu chiều nhất. Bao nhiêu năm nay, ông ta vẫn luôn chăm sóc quan tâm cô ta, nếu không những tiên nữ khác đều không có tin mừng, tại sao chỉ có cô ta có thể sinh ra hai đứa con gái chứ?
Nhưng bây giờ thì sao?
Bây giờ cô ta lại nói tất cả đều là do ông ta cưỡng ép!
“Nếu những tiên gia khác tạm thời đều không có thay đổi gì, vậy… ta có thể đưa hai đứa con gái về chưa? Dao Quang nhà ta còn nhỏ, không chịu được sợ hãi.”
Bách Hoa Tiên Tử nói như vậy, nghĩ đến việc năm đó đặt tên cho Dao Quang là vì chọc tức Tây Vương Mẫu mà cảm thấy sợ.
Không được, con gái cô ta không thể tên là Dao Quang nữa!
Hiện giờ Ngọc Đế đã không thể làm chỗ dựa cho cô ta, nếu Tây Vương Mẫu thù dai, ba mẹ con bọn họ sao có thể yên ổn nổi?
Nghĩ đến đây, Bách Hoa Tiên Tử hận một nỗi không thể lập tức đổi tên cho con gái.
Thế nhưng cô ta còn chưa lên tiếng, Long Vương đã đồng ý, “Được, vậy ngươi về Hoa Tiên Các của ngươi trước đi.”
Bách Hoa Tiên Tử nhận được tin lập tức chạy đi, lo sợ nếu đợi thêm một giây nữa sẽ lại phải dây dưa với Ngọc Đế.
Ngọc Đế trơ mắt nhìn Bách Hoa Tiên Tử chạy đi, lại phun một miệng máu tươi ra ngoài, yếu ớt nói, “Vườn đào còn thiếu một người gác cổng, chi bằng, ta đi đến đó đi.”
/1918
|