“Suỵt, đừng nói lớn. Bây giờ Trường Sinh tốt như vậy, có thể lấy một người con gái xấu xí không thân phận không bối cảnh sao?”
“Cũng đúng, nhưng mà tôi thấy cô gái kia cũng đâu có xấu...”
Phu nhân thích tám chuyện châu đầu ghé tai bàn tán, Kim San nghe được, không khỏi hãnh diện một chút. Kim Đậu Đậu, cô không phải rất lợi hại sao? Có bản lĩnh đừng để Cố gia từ hôn! Một người con gái bị từ hôn hai lần, cô không tin Diệp gia còn có thể đồng ý để Diệp Tinh Trạch cưới cô ta! Hừ, nhìn đi, chờ cô ta mất chỗ dựa, cô sẽ tìm người trừng trị cô ta.
Trong tiếng bàn tán của mọi người, Sở Ngọc Bình nhẹ nhàng mở miệng, “Đây là chuyện thứ hai tôi muốn nói. Đậu Đậu là quý nhân của Cố gia, nhưng Trường Sinh lại không có phúc cưới cô ấy vào cửa.”
Không có phúc? Kim San cười lạnh, nói thì uyển chuyển, còn không phải từ hôn sao? Kim Đậu Đậu, không có Cố gia làm chỗ dựa, xem cô còn kiêu ngạo thế nào!
Kim San có chút hưng phấn, ánh mắt nhìn chằm chằm Đậu Đậu, sợ bỏ qua mỗi một biểu tình của cô. Cô ta thấy Kim Đậu Đậu bị người dùng xong liền vứt, nhất định sẽ khó chịu muốn chết. Trường hợp như vậy, sao cô ta có thể không mở to hai mắt mà xem?
Nhưng mà không...
Sở Ngọc Bình mở miệng, quyết định nhận Đậu Đậu làm con nuôi.
“Nếu Trường Sinh không có phúc, vậy từ nay về sau Đậu Đậu chính là con gái của Cố gia. Nếu có người dám tìm cô ấy gây khó dễ, Sở Ngọc Bình tôi sẽ là người đầu tiên không đồng ý!”
Lời kia vừa thốt ra, phía dưới ồ lên.
Ngay cả Đậu Đậu là đương sự cũng ngơ ngác___ Sao lại thế này? Không phải làm sáng tỏ quan hệ sao? Sao đột nhiên biến thành nhận con nuôi?
Biểu tình đắc ý của Kim San vỡ nát, nghiến răng nghiến lợi nắm tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay.
Vì sao? Vì sao lại như vậy? Kim Đậu Đậu đê tiện kia, cô ta dựa vào đâu mà vận khí lại tốt như vậy chứ?
Nhưng mà chuyện may mắn hơn vẫn còn ở phía sau.
Sở Ngọc Bình đã sớm chuẩn bị, cầm trong tay hai phần văn kiện từ chỗ thư ký.
“Đây là 30% cổ phần công ty Cố thị, đã làm xong thủ tục chuyển nhượng. Còn có công ty mỹ phẩm Kim Dương Quang vừa thu mua, bây giờ đều là của con.”
Nếu nhận con nuôi còn làm mọi người hoài nghi chỉ là hình thức, thì hai phần văn kiện này vừa xuất ra, quần chúng xem diễn đã trực tiếp hóa đá.
Cha mẹ ơi! Con gái ruột cũng không có nhiều đồ cưới như vậy đâu? Bánh nhân thịt lớn như vậy, sao lại không rơi xuống đầu con gái nhà bọn họ chứ! Cái khác chưa nói, riêng 30% cổ phần công ty thôi, ngoại trừ bốn đại gia tộc ra thì còn nhiều hơn gia sản của những người ở đây nữa!
Xem ra Sở Ngọc Bình nói thật, Cố gia tuyệt đối không vứt bỏ Kim Đậu Đậu.
Kim San hận đến nghiến răng, 30% cổ phần công ty, còn công ty mỹ phẩm Kim Dương Quang vốn thuộc về cô, bây giờ đều là của Kim Đậu Đậu.
Con xấu xí này, sao cô ta lại may mắn như vậy!
Vì sao cô nghèo túng đến mức phải mặc quần áo rẻ tiền, mà Kim Đậu Đậu lại có nhiều như vậy?
Dựa vào cái gì?
Trong sự yên tĩnh, Đậu Đậu nhẹ nhàng đẩy lại văn kiện, “Thực xin lỗi, tâm ý của dì cháu nhận, nhưng chỗ tài sản này cháu không thể nhận được.”
Ánh mắt Sở Ngọc Bình thành khẩn đưa lại, “Đậu Đậu, dì rất nghiêm túc.”
Chuyện này bà đã lên kế hoạch rất lâu. Từ lần đầu tiên Đậu Đậu nói không muốn gả cho Trường Sinh, bà đã bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị. Đậu Đậu có ân với Cố gia, dù thế nào Cố gia cũng không thể bạc đãi cô.
Nghĩ đến đây, Sở Ngọc Bình mở miệng, “Con đã không chịu làm con dâu Cố gia, vậy làm con gái Cố gia đi. Chỗ tài sản này con muốn cũng tốt, không cần cũng được, dù sao bây giờ cũng đều trên danh nghĩa của con.”
Đậu Đậu khóc không ra nước mắt, “Không phải cháu không muốn, thật sự là…”
Căn bản là cô không giữ được mà!
“Cũng đúng, nhưng mà tôi thấy cô gái kia cũng đâu có xấu...”
Phu nhân thích tám chuyện châu đầu ghé tai bàn tán, Kim San nghe được, không khỏi hãnh diện một chút. Kim Đậu Đậu, cô không phải rất lợi hại sao? Có bản lĩnh đừng để Cố gia từ hôn! Một người con gái bị từ hôn hai lần, cô không tin Diệp gia còn có thể đồng ý để Diệp Tinh Trạch cưới cô ta! Hừ, nhìn đi, chờ cô ta mất chỗ dựa, cô sẽ tìm người trừng trị cô ta.
Trong tiếng bàn tán của mọi người, Sở Ngọc Bình nhẹ nhàng mở miệng, “Đây là chuyện thứ hai tôi muốn nói. Đậu Đậu là quý nhân của Cố gia, nhưng Trường Sinh lại không có phúc cưới cô ấy vào cửa.”
Không có phúc? Kim San cười lạnh, nói thì uyển chuyển, còn không phải từ hôn sao? Kim Đậu Đậu, không có Cố gia làm chỗ dựa, xem cô còn kiêu ngạo thế nào!
Kim San có chút hưng phấn, ánh mắt nhìn chằm chằm Đậu Đậu, sợ bỏ qua mỗi một biểu tình của cô. Cô ta thấy Kim Đậu Đậu bị người dùng xong liền vứt, nhất định sẽ khó chịu muốn chết. Trường hợp như vậy, sao cô ta có thể không mở to hai mắt mà xem?
Nhưng mà không...
Sở Ngọc Bình mở miệng, quyết định nhận Đậu Đậu làm con nuôi.
“Nếu Trường Sinh không có phúc, vậy từ nay về sau Đậu Đậu chính là con gái của Cố gia. Nếu có người dám tìm cô ấy gây khó dễ, Sở Ngọc Bình tôi sẽ là người đầu tiên không đồng ý!”
Lời kia vừa thốt ra, phía dưới ồ lên.
Ngay cả Đậu Đậu là đương sự cũng ngơ ngác___ Sao lại thế này? Không phải làm sáng tỏ quan hệ sao? Sao đột nhiên biến thành nhận con nuôi?
Biểu tình đắc ý của Kim San vỡ nát, nghiến răng nghiến lợi nắm tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay.
Vì sao? Vì sao lại như vậy? Kim Đậu Đậu đê tiện kia, cô ta dựa vào đâu mà vận khí lại tốt như vậy chứ?
Nhưng mà chuyện may mắn hơn vẫn còn ở phía sau.
Sở Ngọc Bình đã sớm chuẩn bị, cầm trong tay hai phần văn kiện từ chỗ thư ký.
“Đây là 30% cổ phần công ty Cố thị, đã làm xong thủ tục chuyển nhượng. Còn có công ty mỹ phẩm Kim Dương Quang vừa thu mua, bây giờ đều là của con.”
Nếu nhận con nuôi còn làm mọi người hoài nghi chỉ là hình thức, thì hai phần văn kiện này vừa xuất ra, quần chúng xem diễn đã trực tiếp hóa đá.
Cha mẹ ơi! Con gái ruột cũng không có nhiều đồ cưới như vậy đâu? Bánh nhân thịt lớn như vậy, sao lại không rơi xuống đầu con gái nhà bọn họ chứ! Cái khác chưa nói, riêng 30% cổ phần công ty thôi, ngoại trừ bốn đại gia tộc ra thì còn nhiều hơn gia sản của những người ở đây nữa!
Xem ra Sở Ngọc Bình nói thật, Cố gia tuyệt đối không vứt bỏ Kim Đậu Đậu.
Kim San hận đến nghiến răng, 30% cổ phần công ty, còn công ty mỹ phẩm Kim Dương Quang vốn thuộc về cô, bây giờ đều là của Kim Đậu Đậu.
Con xấu xí này, sao cô ta lại may mắn như vậy!
Vì sao cô nghèo túng đến mức phải mặc quần áo rẻ tiền, mà Kim Đậu Đậu lại có nhiều như vậy?
Dựa vào cái gì?
Trong sự yên tĩnh, Đậu Đậu nhẹ nhàng đẩy lại văn kiện, “Thực xin lỗi, tâm ý của dì cháu nhận, nhưng chỗ tài sản này cháu không thể nhận được.”
Ánh mắt Sở Ngọc Bình thành khẩn đưa lại, “Đậu Đậu, dì rất nghiêm túc.”
Chuyện này bà đã lên kế hoạch rất lâu. Từ lần đầu tiên Đậu Đậu nói không muốn gả cho Trường Sinh, bà đã bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị. Đậu Đậu có ân với Cố gia, dù thế nào Cố gia cũng không thể bạc đãi cô.
Nghĩ đến đây, Sở Ngọc Bình mở miệng, “Con đã không chịu làm con dâu Cố gia, vậy làm con gái Cố gia đi. Chỗ tài sản này con muốn cũng tốt, không cần cũng được, dù sao bây giờ cũng đều trên danh nghĩa của con.”
Đậu Đậu khóc không ra nước mắt, “Không phải cháu không muốn, thật sự là…”
Căn bản là cô không giữ được mà!
/1918
|