Đậu Đậu cướp lấy, cầm cái hộp đưa tới trước mặt phu nhân Hoa Nguyệt, “Mẹ, mẹ xem, là đất Thánh, là đất Thánh!”
Phu nhân Hoa Nguyệt cười rất ấm áp, “Mẹ nhìn thấy rồi. Tiểu Phi của mẹ, cuối cùng cũng đã lớn khôn…”
“Mẹ? Câu này của mẹ là ý gì vậy?”
“Không có gì, chỉ là… sau này mẹ không thể ở bên con được nữa, con cũng phải sống tốt như bây giờ đó, biết chưa hả?”
“Mẹ!”
Giọng Đậu Đậu bắt đầu nghẹn lại, vì cô nhìn thấy phu nhân Hoa Nguyệt bị cây Thánh kéo trở lại. Bắt đầu từ phần eo, từng chút từng chút một biến mất.
Cô còn có thể nói gì? Cô còn có thể cứu bà ấy thế nào? Bất luận là cách gì, cô cũng phải thử!
Thế là Đậu Đậu đặt đất Thánh vào tay của phu nhân Hoa Nguyệt, vừa đặt vừa khóc, “Chờ chút nữa, chờ chút nữa đi mà!”
“Vô dụng thôi Tiểu Phi, nếu con có thể tới sớm nửa khắc nữa thôi, mẹ cũng sẽ không bị như vậy… Nhưng mẹ không có ý trách con, tất cả, đều là số của mẹ.”
“Mẹ?”
“Mẹ đã kiên trì suốt hơn một nghìn năm nay, không muốn bây giờ lại…”
Phu nhân Hoa Nguyệt nói xong, nhìn Ma quân một cái đầy ẩn ý, dành cho Đậu Đậu một nụ cười buồn rầu mà ấm áp, hoàn toàn bị cây Thánh nuốt trọn.
Cả người Đậu Đậu sững sờ, giương mắt nhìn mẹ ruột của mình bị nuốt trọn mà cô không hề có cách gì.
Đó là mẹ cô mà…
Đó là mẹ cô!
Đều trách Ma quân, nếu như không phải ông ta liên tục ngăn cản, liên tục muốn nhìn bằng được Yêu Nghiệt đi, mẹ cô đã không dễ dàng bị cây Thánh nuốt như vậy!
Sự tức giận tràn ngập con ngươi của Đậu Đậu, âm ỉ bốc lên ánh tím, “Hoa Tú Khu! Ta giết ngươi!”
Lúc đó, Đậu Đậu không cảm giác được cái đau trên mắt cá chân, cô chỉ biết, vì Hoa Tú Khu, mẹ cô đã mất, vĩnh viễn không còn nữa!
Nếu cô là thiên mệnh ma chủ, nếu cô đã là Nhiễu Lan Đằng chín lá, vậy cô sẽ chống lại trời, soán ngôi vị này, báo thù cho mẹ cô!
Nhưng cô quá yếu, tuy đã hút cạn không biết bao nhiêu hung thú nhưng vẫn không phải là đối thủ của Ma quân.
Ma quân chỉ hơi hơi giơ tay đã khống chế được cô, nắm lấy bàn tay yếu ớt của cô, bình tâm phản bác, “Hoa Nguyệt chết rồi, tại sao nàng lại trách ta được? Nếu không phải Ly Cửu Ca sống chết ngăn cản thì ta sớm đã giao đất Thánh cho nàng rồi! Vậy nên, nàng có ngày hôm nay, tất cả đều trách Ly Cửu Ca!”
“Không! Không phải như vậy, là ngươi! Là ngươi đã làm khó, là ngươi cản trở từ bên trong!”
Đậu Đậu gào lên như xé gan xé phổi, mắt cá chân ánh vầng sáng đỏ rực, thế mà đã mọc tới tám lá rồi.
Ma quân ngay lập tức nhìn qua, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Cô mọc ra rồi, không chỉ mọc thêm một lá mới mà cái lá trước đó bị cổ trùng gặm cũng đã mọc lại.
Cô mới là Nhiễu Lan Đằng chín lá! Cô quả thật là Nhiễu Lan Đằng chín lá!
Đáng thương ông ta nuôi Mạch Quỳnh Lâm nhiều năm như vậy, chờ Mạch Quỳnh Lâm nhiều năm như vậy, kết quả là đi yêu thương một đồ giả mạo.
Nghĩ tới đây, Ma quân kéo Đậu Đậu vào trong lòng, “Làm người phụ nữ của ta! Ta sẽ nghĩ cách cứu Hoa Nguyệt.”
Đậu Đậu vừa nghe đã sững người, đẩy Ma quân ra, đang muốn nghe Ma quân có phải thật sự có cách gì hay không, không ngờ Thánh nữ các lại đột nhiên xuất hiện một người không nên xuất hiện, ngữ khí nghiêm trang, nói một câu.
“Tiểu Phi, em nghĩ mẹ chỉ trải qua có như vậy thôi sao? Khi đó, bà ấy bị Mạch Truy dẫn vào vùng biên thùy chịu đủ tủi nhục! Lúc anh tìm được bà ấy, trên người bà ấy còn không có một tấm áo tử tế! Em nên báo thù cho bà ấy! Nhưng em thì sao? Em tới bây giờ vẫn luôn nghĩ tới vị Tôn thần đó!”
Phu nhân Hoa Nguyệt cười rất ấm áp, “Mẹ nhìn thấy rồi. Tiểu Phi của mẹ, cuối cùng cũng đã lớn khôn…”
“Mẹ? Câu này của mẹ là ý gì vậy?”
“Không có gì, chỉ là… sau này mẹ không thể ở bên con được nữa, con cũng phải sống tốt như bây giờ đó, biết chưa hả?”
“Mẹ!”
Giọng Đậu Đậu bắt đầu nghẹn lại, vì cô nhìn thấy phu nhân Hoa Nguyệt bị cây Thánh kéo trở lại. Bắt đầu từ phần eo, từng chút từng chút một biến mất.
Cô còn có thể nói gì? Cô còn có thể cứu bà ấy thế nào? Bất luận là cách gì, cô cũng phải thử!
Thế là Đậu Đậu đặt đất Thánh vào tay của phu nhân Hoa Nguyệt, vừa đặt vừa khóc, “Chờ chút nữa, chờ chút nữa đi mà!”
“Vô dụng thôi Tiểu Phi, nếu con có thể tới sớm nửa khắc nữa thôi, mẹ cũng sẽ không bị như vậy… Nhưng mẹ không có ý trách con, tất cả, đều là số của mẹ.”
“Mẹ?”
“Mẹ đã kiên trì suốt hơn một nghìn năm nay, không muốn bây giờ lại…”
Phu nhân Hoa Nguyệt nói xong, nhìn Ma quân một cái đầy ẩn ý, dành cho Đậu Đậu một nụ cười buồn rầu mà ấm áp, hoàn toàn bị cây Thánh nuốt trọn.
Cả người Đậu Đậu sững sờ, giương mắt nhìn mẹ ruột của mình bị nuốt trọn mà cô không hề có cách gì.
Đó là mẹ cô mà…
Đó là mẹ cô!
Đều trách Ma quân, nếu như không phải ông ta liên tục ngăn cản, liên tục muốn nhìn bằng được Yêu Nghiệt đi, mẹ cô đã không dễ dàng bị cây Thánh nuốt như vậy!
Sự tức giận tràn ngập con ngươi của Đậu Đậu, âm ỉ bốc lên ánh tím, “Hoa Tú Khu! Ta giết ngươi!”
Lúc đó, Đậu Đậu không cảm giác được cái đau trên mắt cá chân, cô chỉ biết, vì Hoa Tú Khu, mẹ cô đã mất, vĩnh viễn không còn nữa!
Nếu cô là thiên mệnh ma chủ, nếu cô đã là Nhiễu Lan Đằng chín lá, vậy cô sẽ chống lại trời, soán ngôi vị này, báo thù cho mẹ cô!
Nhưng cô quá yếu, tuy đã hút cạn không biết bao nhiêu hung thú nhưng vẫn không phải là đối thủ của Ma quân.
Ma quân chỉ hơi hơi giơ tay đã khống chế được cô, nắm lấy bàn tay yếu ớt của cô, bình tâm phản bác, “Hoa Nguyệt chết rồi, tại sao nàng lại trách ta được? Nếu không phải Ly Cửu Ca sống chết ngăn cản thì ta sớm đã giao đất Thánh cho nàng rồi! Vậy nên, nàng có ngày hôm nay, tất cả đều trách Ly Cửu Ca!”
“Không! Không phải như vậy, là ngươi! Là ngươi đã làm khó, là ngươi cản trở từ bên trong!”
Đậu Đậu gào lên như xé gan xé phổi, mắt cá chân ánh vầng sáng đỏ rực, thế mà đã mọc tới tám lá rồi.
Ma quân ngay lập tức nhìn qua, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Cô mọc ra rồi, không chỉ mọc thêm một lá mới mà cái lá trước đó bị cổ trùng gặm cũng đã mọc lại.
Cô mới là Nhiễu Lan Đằng chín lá! Cô quả thật là Nhiễu Lan Đằng chín lá!
Đáng thương ông ta nuôi Mạch Quỳnh Lâm nhiều năm như vậy, chờ Mạch Quỳnh Lâm nhiều năm như vậy, kết quả là đi yêu thương một đồ giả mạo.
Nghĩ tới đây, Ma quân kéo Đậu Đậu vào trong lòng, “Làm người phụ nữ của ta! Ta sẽ nghĩ cách cứu Hoa Nguyệt.”
Đậu Đậu vừa nghe đã sững người, đẩy Ma quân ra, đang muốn nghe Ma quân có phải thật sự có cách gì hay không, không ngờ Thánh nữ các lại đột nhiên xuất hiện một người không nên xuất hiện, ngữ khí nghiêm trang, nói một câu.
“Tiểu Phi, em nghĩ mẹ chỉ trải qua có như vậy thôi sao? Khi đó, bà ấy bị Mạch Truy dẫn vào vùng biên thùy chịu đủ tủi nhục! Lúc anh tìm được bà ấy, trên người bà ấy còn không có một tấm áo tử tế! Em nên báo thù cho bà ấy! Nhưng em thì sao? Em tới bây giờ vẫn luôn nghĩ tới vị Tôn thần đó!”
/1918
|