Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Chương 1633: Vị công tử này, chúng ta… quen nhau sao? (1)
/1918
|
“Vậy giúp Mạch Phi soán quyền đi, dù sao trong sơn trại có nhiều Ma tộc không được tha thứ như vậy, rảnh cũng không có gì làm.”
“Dạ, Thiếu tướng quân.”
Nếu như Mạch Truy nói với Diệp Vô Song về chuyện lợi ích gì đó, chưa biết chừng Diệp Vô Song sẽ không nghe theo anh ta.
Nhưng Mạch Truy nhắc đến sơn trại nơi đã nuôi dưỡng anh ta bao nhiêu năm như thế, anh ta không thể không vì gia đình người thân mà cân nhắc.
Thế là một cách thần kì, vì một câu nói của Mạch Truy mà Diệp Vô Song đã ngã giáo, hoàn toàn quên đi thời khắc trước đó, anh ta còn đang nghĩ làm thế nào để bắt Đậu Đậu giao cho Mạch Truy.
Đại Vu Sư thở phào, sau đó quay sang Bạch Dạ, “Bạch thần y, ngươi thì sao?”
Bạch thần y run rẩy, đang định nói có đánh chết cũng không làm, liếc thấy người cầm khăn đang lau máu bám trên thanh kiếm liền quả quyết gật đầu, “Ta theo, ta theo! Ta theo còn không được hay sao?”
Rừng còn xanh lo gì không có củi đốt, giữ lại công lực rồi, y không tin là y không thể chạy trốn được!
Đại Vu Sư yên tâm, vừa định nói vẫn là Tiểu Phi có cách, quay đầu nhìn một cái, Đậu Đậu đang lau máu đã mang theo chút kinh ngạc.
Đại Vu Sư đoán, có lẽ cô hoàn toàn không có ý muốn uy hiếp thần y, chỉ là cảm thấy vết máu bám trên thanh kiếm khó coi nên muốn lau mà thôi…
Quả nhiên cô ngạc nhiên một lát rồi không nói gì nữa, lau xong thu vào lòng bàn tay, hắng giọng, “Vậy… rời khỏi thành Tân Nguyên đi tìm Ma tinh tiếp theo?”
Đại Vu Sư, “… Đợi ta bói xem tung tích của Ma tinh tiếp theo trước đã.”
“Ừ, ngươi bói đi, ta ra ngoài đi dạo một lúc.”
Nói xong nhấc chân lên đi ra ngoài, hoàn toàn không quan tâm Đại Vu Sư nghĩ gì.
Thế nhưng Đại Vu Sư cũng không nghĩ nhiều, chỉ sợ cô gặp phải nguy hiểm gì liền nhìn Mạch Lăng một cái, bảo Mạch Lăng tốt nhất là nên đi theo.
Mạch Lăng tất nhiên sẽ không đi một mình, kéo theo Thích Uyển Như ra ngoài.
“Hai người đi theo em làm gì? Em chỉ mới ở Ma giới có hơn một nghìn năm, có chút lạ lẫm muốn đi loanh quanh thôi.”
Mạch Lăng ngại ngùng xoa xoa mũi, cười ha ha, “Gì nhỉ, bọn anh… bọn anh cũng muốn ra ngoài đi dạo loanh quanh! Thành Tân Nguyên có rất nhiều nơi thú vị, bọn anh còn chưa đi qua!”
“Ồ? Thế à?”
“Đúng!”
Mạch Lăng nói như vậy, sau đó chọc chọc Thích Uyển Như, Thích Uyển Như chê bai trừng mắt nhìn anh ta một cái, bất đắc dĩ, “Ừ ừ. Đúng.”
Đậu Đậu nghi ngờ nhìn Thích Uyển Như, coi như tin lời bọn họ.
Thực ra điều khiến Mạch Lăng muốn đi theo không phải vì Đại Vu Sư muốn anh ta đi theo, mà là vì anh ta luôn cảm thấy cái vị ở Đông Hải kia sẽ không buông tay dễ dàng như vậy.
Dự cảm của anh ta là đúng, vị thần Đông Hải đó, à, không, bây giờ nên gọi là vị Thiên thượng đó, thật sự không hề buông tay dễ dàng như vậy…
Ba con ma đi dạo trong thành Tân Nguyên, cuối cùng dừng lại trước một tiệm cá cược.
Đậu Đậu dừng lại trước, nhíu mày nhìn bảng tên một lúc, rồi nhấc chân đi vào trong. Mạch Lăng nhìn Thích Uyển Như một cái, Thích Uyển Như nhìn Mạch Lăng một cái, sau đó hai con ma vội vàng theo vào trong.
Bên trong tiệm cá cược, một đám ma đang cá cược to nhỏ, ồn ào náo nhiệt.
Đậu Đậu nổi hứng, chăm chú nhìn một lúc lâu, đưa tay ra đòi tiền của Mạch Lăng.
Mạch Lăng nào có tiền chứ!
Tiền của anh ta đều ở trong tay Thích Uyển Như rồi!
Thế là anh ta chỉ có thể nhìn Thích Uyển Như, “Này… tiền.”
Thích Uyển Như lườm anh ta một cái, trực tiếp vòng đến bên cạnh Đậu Đậu, đưa tiền cho cô.
Sau khi Đậu Đậu thành ma, tuy rằng không có tình cảm gì, nhưng tính cách thích hóng hớt thích xem náo nhiệt không chê to chuyện vẫn không đổi.
Nhìn thấy Mạch Lăng xoắn xuýt, cô cười hì hì nhận lấy số tiền trong tay Thích Uyển Như, sau đó kéo cô ấy vào bên trong.
“Dạ, Thiếu tướng quân.”
Nếu như Mạch Truy nói với Diệp Vô Song về chuyện lợi ích gì đó, chưa biết chừng Diệp Vô Song sẽ không nghe theo anh ta.
Nhưng Mạch Truy nhắc đến sơn trại nơi đã nuôi dưỡng anh ta bao nhiêu năm như thế, anh ta không thể không vì gia đình người thân mà cân nhắc.
Thế là một cách thần kì, vì một câu nói của Mạch Truy mà Diệp Vô Song đã ngã giáo, hoàn toàn quên đi thời khắc trước đó, anh ta còn đang nghĩ làm thế nào để bắt Đậu Đậu giao cho Mạch Truy.
Đại Vu Sư thở phào, sau đó quay sang Bạch Dạ, “Bạch thần y, ngươi thì sao?”
Bạch thần y run rẩy, đang định nói có đánh chết cũng không làm, liếc thấy người cầm khăn đang lau máu bám trên thanh kiếm liền quả quyết gật đầu, “Ta theo, ta theo! Ta theo còn không được hay sao?”
Rừng còn xanh lo gì không có củi đốt, giữ lại công lực rồi, y không tin là y không thể chạy trốn được!
Đại Vu Sư yên tâm, vừa định nói vẫn là Tiểu Phi có cách, quay đầu nhìn một cái, Đậu Đậu đang lau máu đã mang theo chút kinh ngạc.
Đại Vu Sư đoán, có lẽ cô hoàn toàn không có ý muốn uy hiếp thần y, chỉ là cảm thấy vết máu bám trên thanh kiếm khó coi nên muốn lau mà thôi…
Quả nhiên cô ngạc nhiên một lát rồi không nói gì nữa, lau xong thu vào lòng bàn tay, hắng giọng, “Vậy… rời khỏi thành Tân Nguyên đi tìm Ma tinh tiếp theo?”
Đại Vu Sư, “… Đợi ta bói xem tung tích của Ma tinh tiếp theo trước đã.”
“Ừ, ngươi bói đi, ta ra ngoài đi dạo một lúc.”
Nói xong nhấc chân lên đi ra ngoài, hoàn toàn không quan tâm Đại Vu Sư nghĩ gì.
Thế nhưng Đại Vu Sư cũng không nghĩ nhiều, chỉ sợ cô gặp phải nguy hiểm gì liền nhìn Mạch Lăng một cái, bảo Mạch Lăng tốt nhất là nên đi theo.
Mạch Lăng tất nhiên sẽ không đi một mình, kéo theo Thích Uyển Như ra ngoài.
“Hai người đi theo em làm gì? Em chỉ mới ở Ma giới có hơn một nghìn năm, có chút lạ lẫm muốn đi loanh quanh thôi.”
Mạch Lăng ngại ngùng xoa xoa mũi, cười ha ha, “Gì nhỉ, bọn anh… bọn anh cũng muốn ra ngoài đi dạo loanh quanh! Thành Tân Nguyên có rất nhiều nơi thú vị, bọn anh còn chưa đi qua!”
“Ồ? Thế à?”
“Đúng!”
Mạch Lăng nói như vậy, sau đó chọc chọc Thích Uyển Như, Thích Uyển Như chê bai trừng mắt nhìn anh ta một cái, bất đắc dĩ, “Ừ ừ. Đúng.”
Đậu Đậu nghi ngờ nhìn Thích Uyển Như, coi như tin lời bọn họ.
Thực ra điều khiến Mạch Lăng muốn đi theo không phải vì Đại Vu Sư muốn anh ta đi theo, mà là vì anh ta luôn cảm thấy cái vị ở Đông Hải kia sẽ không buông tay dễ dàng như vậy.
Dự cảm của anh ta là đúng, vị thần Đông Hải đó, à, không, bây giờ nên gọi là vị Thiên thượng đó, thật sự không hề buông tay dễ dàng như vậy…
Ba con ma đi dạo trong thành Tân Nguyên, cuối cùng dừng lại trước một tiệm cá cược.
Đậu Đậu dừng lại trước, nhíu mày nhìn bảng tên một lúc, rồi nhấc chân đi vào trong. Mạch Lăng nhìn Thích Uyển Như một cái, Thích Uyển Như nhìn Mạch Lăng một cái, sau đó hai con ma vội vàng theo vào trong.
Bên trong tiệm cá cược, một đám ma đang cá cược to nhỏ, ồn ào náo nhiệt.
Đậu Đậu nổi hứng, chăm chú nhìn một lúc lâu, đưa tay ra đòi tiền của Mạch Lăng.
Mạch Lăng nào có tiền chứ!
Tiền của anh ta đều ở trong tay Thích Uyển Như rồi!
Thế là anh ta chỉ có thể nhìn Thích Uyển Như, “Này… tiền.”
Thích Uyển Như lườm anh ta một cái, trực tiếp vòng đến bên cạnh Đậu Đậu, đưa tiền cho cô.
Sau khi Đậu Đậu thành ma, tuy rằng không có tình cảm gì, nhưng tính cách thích hóng hớt thích xem náo nhiệt không chê to chuyện vẫn không đổi.
Nhìn thấy Mạch Lăng xoắn xuýt, cô cười hì hì nhận lấy số tiền trong tay Thích Uyển Như, sau đó kéo cô ấy vào bên trong.
/1918
|