Kim San chỉ có thể trơ mắt nhìn La Chính Hi bước từng bước một đến bên Đậu Đậu.
Sở Ngọc Bình dắt Đậu Đậu và Trường Sinh đi xuống, Cố Thanh Vân gật đầu với người của bốn đại gia tộc, rồi hăng hái bước lên sân khấu.
Đậu Đậu bị Sở Ngọc Bình dẫn tới bàn Sở Minh Hiên, bụng đã đói đến mức kêu vang. Lúc Cố Thanh Vân nói cô không nghe được gì. Nhưng mà ý tứ đại khái cô vẫn hiểu, đơn giản là___ Con tôi khỏe lại tôi cao hứng! Tôi nhận thêm con gái tôi cao hứng! Vợ tôi anh minh tôi cao hứng! Nếu cả nhà tôi đều cao hứng, vậy mọi người cũng cao hứng cùng chúng tôi!
Đối với chuyện này, Đậu Đậu chỉ có thể nói: Cố đại đương gia, sao ngài lại cuồng vợ như vậy?
Khụ, nhưng mà sau này cô phải gọi ba rồi. Sống hơn hai trăm năm, lần đầu có cha có mẹ có anh có bà nội. Loại cảm giác này… cũng không tệ lắm.
Nhưng mà Đậu Đậu cao hứng, Yêu Nghiệt lại không thể cao hứng nổi. Vợ hắn vốn đã trêu hoa ghẹo nguyệt, lúc này có thêm tài sản trên người, lại càng trêu hoa ghẹo nguyệt hơn!
Ngươi xem xem, không phải toàn bộ đều vây lên rồi sao?
Hừ! Bổn vương cũng không phải ngồi không. Muốn đoạt vợ của bổn vương, tu luyện thêm một ngàn tám trăm năm nữa đi!
Vì thế mấy thiếu niên còn chưa kịp vây lên đã bị Yêu Nghiệt vung ống tay áo, một đám ngã về sau, môi hôn đất. Đậu Đậu co rút khóe miệng, trộm kéo tay áo hắn, nhỏ giọng cảnh cáo, “Đừng quậy.”
Yêu Nghiệt dỗi, “Hừ!”
Đậu Đậu, “Đại ca, tôi xin anh, im lặng làm một mỹ nam được không?”
Yêu Nghiệt nhướn mi, vươn ngón trỏ, “Nợ một lần.”
Đậu Đậu trừng lớn ánh mắt__ Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!
Mắt thấy Yêu Nghiệt sắp thêm hai ngón tay tăng giá, cô liền vội vàng gật đầu đáp ứng, “Nợ nợ nợ, tôi nợ.”
Đậu Đậu nói nhỏ, tuy rằng đã hạ giọng hết cỡ nhưng vẫn có người nghe được. Ví dụ như Sở Minh Hiên vừa mới mở thính lực. Lại ví dụ như người đứng đầu Lạc gia, một thân quân trang, chính khí nghiêm nghị ở bàn bên cạnh. Tâm tình Sở Minh Hiên rất phức tạp, nhìn ánh mắt Đậu Đậu, càng ngày càng thâm trầm. Càng ngày cậu ta càng không rõ Kim Đậu Đậu rốt cuộc là dạng người gì? Vì sao hành vi xử sự lại không giống người thường như vậy?
Lạc Thi Nhã đã bắt đầu bắt chuyện với Đậu Đậu, giọng điệu nhu hòa, dịu dàng hào phóng. Cô gái ấy giống bước ra từ tranh cổ, hành vi cử chỉ đều mang phong cách quý phái. Cho dù chỉ là tán gẫu đề tài bình thường, ăn gì thích mặc gì thường làm gì, cũng tao nhã giống như thảo luận thi từ ca phú. Lại nhìn Kim Đậu Đậu, há mồm là chơi ngậm miệng là ăn, còn cười hì hì thừa nhận thịt gì cô cũng thích ăn!
Có chỗ nào là thiếu nữ ôn nhu rụt rè?
Lo lắng của chú Tư hoàn toàn không cần thiết, Lạc Thi Nhã mới là người cậu nên thích.
Sở Minh Hiên nghĩ vậy, ánh mắt không tự chủ dừng trên môi Đậu Đậu___ Cô ấy vừa nói chuyện với ai?
“Đậu Đậu, em thật hài hước.”
Lạc Thi Nhã cười ôn hòa, thấy Minh Hiên nhìn chằm chằm Đậu Đậu, bèn chuyển đề tài, “Lần trước nghe Tinh Trạch nói là em cứu hai người Minh Hiên. Em gầy yếu như vậy, làm như thế nào vậy?”
Đậu Đậu sửng sốt, dùng dĩa ăn chọc bánh ngọt, “Chuyện này… tôi cũng chỉ đánh bậy đánh bạ. Tinh Trạch chạy đi gọi lái xe, sau đó mọi người mới được cứu.”
Thiếu nữ à, cô đừng hỏi thêm nữa, hỏi nữa thì thiện cảm của tôi với cô sẽ mất hết đấy.
Nhưng mà Lạc Thi Nhã vẫn hỏi, vừa mỉm cười vừa thăm dò, “Vậy em có biết ngọc bội của Minh Hiên ở đâu không? Lần trước Tinh Trạch nói anh ấy muốn đưa…”
Sau đó ngượng ngùng mỉm cười, đỏ mặt giải thích, “Có thể em không biết ý nghĩa của khối ngọc bội kia. Khối ngọc bội đó, chú Tư nói rõ đó để tặng bạn gái anh ấy.”
Sở Ngọc Bình dắt Đậu Đậu và Trường Sinh đi xuống, Cố Thanh Vân gật đầu với người của bốn đại gia tộc, rồi hăng hái bước lên sân khấu.
Đậu Đậu bị Sở Ngọc Bình dẫn tới bàn Sở Minh Hiên, bụng đã đói đến mức kêu vang. Lúc Cố Thanh Vân nói cô không nghe được gì. Nhưng mà ý tứ đại khái cô vẫn hiểu, đơn giản là___ Con tôi khỏe lại tôi cao hứng! Tôi nhận thêm con gái tôi cao hứng! Vợ tôi anh minh tôi cao hứng! Nếu cả nhà tôi đều cao hứng, vậy mọi người cũng cao hứng cùng chúng tôi!
Đối với chuyện này, Đậu Đậu chỉ có thể nói: Cố đại đương gia, sao ngài lại cuồng vợ như vậy?
Khụ, nhưng mà sau này cô phải gọi ba rồi. Sống hơn hai trăm năm, lần đầu có cha có mẹ có anh có bà nội. Loại cảm giác này… cũng không tệ lắm.
Nhưng mà Đậu Đậu cao hứng, Yêu Nghiệt lại không thể cao hứng nổi. Vợ hắn vốn đã trêu hoa ghẹo nguyệt, lúc này có thêm tài sản trên người, lại càng trêu hoa ghẹo nguyệt hơn!
Ngươi xem xem, không phải toàn bộ đều vây lên rồi sao?
Hừ! Bổn vương cũng không phải ngồi không. Muốn đoạt vợ của bổn vương, tu luyện thêm một ngàn tám trăm năm nữa đi!
Vì thế mấy thiếu niên còn chưa kịp vây lên đã bị Yêu Nghiệt vung ống tay áo, một đám ngã về sau, môi hôn đất. Đậu Đậu co rút khóe miệng, trộm kéo tay áo hắn, nhỏ giọng cảnh cáo, “Đừng quậy.”
Yêu Nghiệt dỗi, “Hừ!”
Đậu Đậu, “Đại ca, tôi xin anh, im lặng làm một mỹ nam được không?”
Yêu Nghiệt nhướn mi, vươn ngón trỏ, “Nợ một lần.”
Đậu Đậu trừng lớn ánh mắt__ Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!
Mắt thấy Yêu Nghiệt sắp thêm hai ngón tay tăng giá, cô liền vội vàng gật đầu đáp ứng, “Nợ nợ nợ, tôi nợ.”
Đậu Đậu nói nhỏ, tuy rằng đã hạ giọng hết cỡ nhưng vẫn có người nghe được. Ví dụ như Sở Minh Hiên vừa mới mở thính lực. Lại ví dụ như người đứng đầu Lạc gia, một thân quân trang, chính khí nghiêm nghị ở bàn bên cạnh. Tâm tình Sở Minh Hiên rất phức tạp, nhìn ánh mắt Đậu Đậu, càng ngày càng thâm trầm. Càng ngày cậu ta càng không rõ Kim Đậu Đậu rốt cuộc là dạng người gì? Vì sao hành vi xử sự lại không giống người thường như vậy?
Lạc Thi Nhã đã bắt đầu bắt chuyện với Đậu Đậu, giọng điệu nhu hòa, dịu dàng hào phóng. Cô gái ấy giống bước ra từ tranh cổ, hành vi cử chỉ đều mang phong cách quý phái. Cho dù chỉ là tán gẫu đề tài bình thường, ăn gì thích mặc gì thường làm gì, cũng tao nhã giống như thảo luận thi từ ca phú. Lại nhìn Kim Đậu Đậu, há mồm là chơi ngậm miệng là ăn, còn cười hì hì thừa nhận thịt gì cô cũng thích ăn!
Có chỗ nào là thiếu nữ ôn nhu rụt rè?
Lo lắng của chú Tư hoàn toàn không cần thiết, Lạc Thi Nhã mới là người cậu nên thích.
Sở Minh Hiên nghĩ vậy, ánh mắt không tự chủ dừng trên môi Đậu Đậu___ Cô ấy vừa nói chuyện với ai?
“Đậu Đậu, em thật hài hước.”
Lạc Thi Nhã cười ôn hòa, thấy Minh Hiên nhìn chằm chằm Đậu Đậu, bèn chuyển đề tài, “Lần trước nghe Tinh Trạch nói là em cứu hai người Minh Hiên. Em gầy yếu như vậy, làm như thế nào vậy?”
Đậu Đậu sửng sốt, dùng dĩa ăn chọc bánh ngọt, “Chuyện này… tôi cũng chỉ đánh bậy đánh bạ. Tinh Trạch chạy đi gọi lái xe, sau đó mọi người mới được cứu.”
Thiếu nữ à, cô đừng hỏi thêm nữa, hỏi nữa thì thiện cảm của tôi với cô sẽ mất hết đấy.
Nhưng mà Lạc Thi Nhã vẫn hỏi, vừa mỉm cười vừa thăm dò, “Vậy em có biết ngọc bội của Minh Hiên ở đâu không? Lần trước Tinh Trạch nói anh ấy muốn đưa…”
Sau đó ngượng ngùng mỉm cười, đỏ mặt giải thích, “Có thể em không biết ý nghĩa của khối ngọc bội kia. Khối ngọc bội đó, chú Tư nói rõ đó để tặng bạn gái anh ấy.”
/1918
|