Tuy không nhìn thấy, nhưng trực giác mẫn tuệ cho hắn biết, con xà yêu kia ở ngay cạnh Đậu Đậu, hơn nữa còn dựa trên người cô. Năm đó xà yêu đưa đứa nhỏ đến nhờ vả, hắn mới mười tuổi đã bị sư phụ lặng lẽ mang tới núi Đạo Vương. Lúc tiếp nhận Đậu Đậu trong tay Vân Tung đại sư, cô vẫn là đứa nhỏ bé bé mềm mềm, vẻ mặt ngây thơ, cười hồn nhiên trong sáng. Có một người trên đầu có đôi sừng dài hỏi hắn, có đồng ý chăm sóc em gái này không?
Hắn cảm thấy lòng mềm nhũn, không biết niềm tin lấy ở đâu, “Đồng ý! Tôi đồng ý chăm sóc cô ấy!”
Người nọ vừa lòng gật đầu, phất tay, một ông lão mặc áo lưới đỏ đi ra. Ông lão rất cung kính hô một câu Long Vương với người nọ.
Long Vương xua tay, “Nguyệt lão, phiền ông.”
Nguyệt lão gật đầu, sau đó lấy ra tơ hồng bện thành sợi, buộc hai đầu trên ngón tay hai người họ.
Sau khi Long Vương và Nguyệt lão đi, Vân Tung đại sư ôm Đậu Đậu trong tay Lạc Lê đi.
Hơn nữa còn nói với Lạc Lê, từ giờ trở đi không được xuất hiện trên núi Đạo Vương, trừ phi đạt được đạo sĩ bắt yêu cấp Cửu Anh, đến khi Đậu Đậu được yên ổn.
Tay Lạc Lê trống trơn, trong lòng cũng căng chặt, “Con nhất định sẽ mau chóng thành đạo sĩ bắt yêu cấp Cửu Anh! Nhất định sẽ!”
Vân Tung gật đầu, đối với đồ tế này rất vừa lòng.
“Nó ngũ hành thiếu kim, cậu đặt một cái tên cho nó đi.”
Bé trai còn chưa hết nét trẻ con nghiêng đầu suy nghĩ, thăm dò mở miệng, “Cô ấy nhỏ nhỏ, mềm mềm, như hạt đậu có thể nảy mầm. Gọi Đậu Đậu được không? Con thích đậu.”
Vân Tung cười hòa ái, “Được, vậy gọi Đậu Đậu, Kim Đậu Đậu.”
Chuyện này ngoại trừ Long Vương và Nguyệt lão, cũng chỉ có Vân Tung và sư phụ hiểu rõ. Hơn hai trăm năm, hắn chưa từng một lần bước đến lối vào núi Đạo Vương, ngay cả hội trao đổi bốn năm một lần của đạo sĩ bắt yêu cũng không thể đi cùng huynh đệ núi Chân Vũ. Hắn chưa từng thấy Đậu nhỏ của hắn, không biết cô lớn lên trông thế nào, cũng không biết cô thích gì, không thích gì. Mỗi lần các sư đệ về đều rất hứng chí nói tên cô, nói cô tuyệt sắc, nói cô xinh đẹp, nói cô thiên phú dị bẩm, nói cô còn trẻ đã là đạo sĩ bắt yêu Cửu Anh. Chỉ là cô rất tự tin, làm cho người ta có cảm giác quá mạnh mẽ. Hắn yên lặng lắng nghe, một lần lại một lần, rồi khẽ phác thảo bộ dáng cô trong lòng. Đậu nhỏ của hắn, cho dù mạnh mẽ, thì cũng nhất định rất đáng yêu!
Thật ra hắn đã sớm là đạo sĩ bắt yêu Cửu Anh, nhưng vì cô, hắn lại cam nguyện che giấu.
Hình như cô rất không chịu thua kém, nếu cô biết hắn mạnh hơn cô thì nhất định sẽ mâu thuẫn trong lòng. Hắn không muốn cô mâu thuẫn, làm bại tướng dưới tay cô hắn cũng vui vẻ chịu đựng. Nhưng hắn đợi lại đợi, không đợi được Vân Tung cho bọn họ gặp mặt mà lại chờ đến buổi tiệc làm sáng tỏ quan hệ ngoài ý muốn này. Nhìn cô mặc lễ phục xanh ngọc ngồi cách đó không xa, như con sóc nhỏ nhét đầy miệng bánh ngọt, tim hắn đập nhanh không giống bình thường.
Hắn biết, đó là cô, đó là Đậu nhỏ của hắn!
Tuy rằng chưa từng gặp mặt, nhưng trong lòng hắn đã vẽ lại hình bóng cô ngàn vạn lần…
Vì thế hắn không yên lòng, thừa dịp giáo huấn Lạc Thi Nhã, mời cô khiêu vũ. Không ngờ lại phát hiện cô mang thai trứng rắn.
Đây nhất định không phải điều cô muốn, nhất định là con xà yêu kia chưa từ bỏ ý định, dùng thủ đoạn ti tiện bức bách cô. Lạc Lê nắm chặt tay, cuối cùng vẫn tôn trọng ý kiến của Đậu Đậu.
Cô với xà yêu là không thể!
Vì thế nghe cô nói muốn suy nghĩ, hắn không nói thêm gì nữa, nhẹ nhàng thở dài, “Được.”
Hắn cảm thấy lòng mềm nhũn, không biết niềm tin lấy ở đâu, “Đồng ý! Tôi đồng ý chăm sóc cô ấy!”
Người nọ vừa lòng gật đầu, phất tay, một ông lão mặc áo lưới đỏ đi ra. Ông lão rất cung kính hô một câu Long Vương với người nọ.
Long Vương xua tay, “Nguyệt lão, phiền ông.”
Nguyệt lão gật đầu, sau đó lấy ra tơ hồng bện thành sợi, buộc hai đầu trên ngón tay hai người họ.
Sau khi Long Vương và Nguyệt lão đi, Vân Tung đại sư ôm Đậu Đậu trong tay Lạc Lê đi.
Hơn nữa còn nói với Lạc Lê, từ giờ trở đi không được xuất hiện trên núi Đạo Vương, trừ phi đạt được đạo sĩ bắt yêu cấp Cửu Anh, đến khi Đậu Đậu được yên ổn.
Tay Lạc Lê trống trơn, trong lòng cũng căng chặt, “Con nhất định sẽ mau chóng thành đạo sĩ bắt yêu cấp Cửu Anh! Nhất định sẽ!”
Vân Tung gật đầu, đối với đồ tế này rất vừa lòng.
“Nó ngũ hành thiếu kim, cậu đặt một cái tên cho nó đi.”
Bé trai còn chưa hết nét trẻ con nghiêng đầu suy nghĩ, thăm dò mở miệng, “Cô ấy nhỏ nhỏ, mềm mềm, như hạt đậu có thể nảy mầm. Gọi Đậu Đậu được không? Con thích đậu.”
Vân Tung cười hòa ái, “Được, vậy gọi Đậu Đậu, Kim Đậu Đậu.”
Chuyện này ngoại trừ Long Vương và Nguyệt lão, cũng chỉ có Vân Tung và sư phụ hiểu rõ. Hơn hai trăm năm, hắn chưa từng một lần bước đến lối vào núi Đạo Vương, ngay cả hội trao đổi bốn năm một lần của đạo sĩ bắt yêu cũng không thể đi cùng huynh đệ núi Chân Vũ. Hắn chưa từng thấy Đậu nhỏ của hắn, không biết cô lớn lên trông thế nào, cũng không biết cô thích gì, không thích gì. Mỗi lần các sư đệ về đều rất hứng chí nói tên cô, nói cô tuyệt sắc, nói cô xinh đẹp, nói cô thiên phú dị bẩm, nói cô còn trẻ đã là đạo sĩ bắt yêu Cửu Anh. Chỉ là cô rất tự tin, làm cho người ta có cảm giác quá mạnh mẽ. Hắn yên lặng lắng nghe, một lần lại một lần, rồi khẽ phác thảo bộ dáng cô trong lòng. Đậu nhỏ của hắn, cho dù mạnh mẽ, thì cũng nhất định rất đáng yêu!
Thật ra hắn đã sớm là đạo sĩ bắt yêu Cửu Anh, nhưng vì cô, hắn lại cam nguyện che giấu.
Hình như cô rất không chịu thua kém, nếu cô biết hắn mạnh hơn cô thì nhất định sẽ mâu thuẫn trong lòng. Hắn không muốn cô mâu thuẫn, làm bại tướng dưới tay cô hắn cũng vui vẻ chịu đựng. Nhưng hắn đợi lại đợi, không đợi được Vân Tung cho bọn họ gặp mặt mà lại chờ đến buổi tiệc làm sáng tỏ quan hệ ngoài ý muốn này. Nhìn cô mặc lễ phục xanh ngọc ngồi cách đó không xa, như con sóc nhỏ nhét đầy miệng bánh ngọt, tim hắn đập nhanh không giống bình thường.
Hắn biết, đó là cô, đó là Đậu nhỏ của hắn!
Tuy rằng chưa từng gặp mặt, nhưng trong lòng hắn đã vẽ lại hình bóng cô ngàn vạn lần…
Vì thế hắn không yên lòng, thừa dịp giáo huấn Lạc Thi Nhã, mời cô khiêu vũ. Không ngờ lại phát hiện cô mang thai trứng rắn.
Đây nhất định không phải điều cô muốn, nhất định là con xà yêu kia chưa từ bỏ ý định, dùng thủ đoạn ti tiện bức bách cô. Lạc Lê nắm chặt tay, cuối cùng vẫn tôn trọng ý kiến của Đậu Đậu.
Cô với xà yêu là không thể!
Vì thế nghe cô nói muốn suy nghĩ, hắn không nói thêm gì nữa, nhẹ nhàng thở dài, “Được.”
/1918
|