Cố phu nhân dẫn ba người bọn họ đến một nhà hàng Âu, Holiday _ nhà hàng Pháp nổi tiếng nhất Đế Đô.
Sau khi ngồi xuống, phục vụ mặc đồng phục cầm thực đơn đi đến.
“Madam, bà muốn gọi gì ạ?”
“Cầm thêm mấy cuốn thực đơn qua đây cho bọn nhỏ tự gọi đi.”
“Được ạ, xin chờ một chút.”
Đậu Đậu ngồi cùng hàng với Diệp Tinh Trạch, đối diện là Cố Trường Sinh, góc nghiêng là Cố phu nhân.
Nhìn từ góc độ này của cô, Sở Ngọc Bình thanh nhã mà lại kiêu ngạo. Tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, Đậu Đậu rất rõ, Sở Ngọc Bình tuyệt đối có tư cách kiêu ngạo.
Bà ấy là đại tiểu thư của Sở gia đứng đầu Đế Đô. Sở, Diệp, Cố, Lạc ở Đế Đô cùng xưng là bốn gia tộc lớn, thứ tự cũng là như vậy, bốn nhà cùng xưng, nhưng kinh tế rốt cuộc vẫn có sự khác biệt. Sở gia là đại tộc giàu có một phương từ tiền triều, vượt xa ba nhà còn lại không chỉ là dòng chảy lịch sử, mà còn có mạng giao thiệp không thể tính được. Khác với những gia tộc còn lại, cho dù Sở gia có bao nhiêu con cái ưu tú thì người có thể thừa kế tài sản vĩnh viễn chỉ có một. Vì vậy, miếng bánh của những gia tộc khác càng ngày càng chia nhỏ, duy chỉ có Sở gia càng ngày càng lớn.
Nếu như cho rằng chỉ có như vậy thôi thì đã sai lầm to rồi. Người không được chọn để thừa kế, cho dù rời khỏi gia tộc cũng đều không phải là đèn cạn dầu. Tùy tùy tiện tiện tay trắng dựng nghiệp cũng có thể trong nháy mắt nhanh chóng vượt được năm trăm xí nghiệp lớn nhỏ.
Cố phu nhân Sở Ngọc Bình chính là một trong số đó. Chính vì Cố Thanh Vân lấy bà ấy, nên Cố gia mới có thể nhanh chóng vượt qua Lạc gia, trở thành gia tộc lớn thứ ba.
Một tờ thực đơn xuất hiện ở trước mặt, Đậu Đậu hoàn hồn lại, theo bản năng buột miệng nói, “Gan ngỗng kiểu Pháp, Macarons bảy màu, ice ba màu, phải phủ socola đen…”
Nhận ra hai ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình, Đậu Đậu lập tức nghẹn họng.
Đệch, lại quên mất cô đã trọng sinh rồi.
Nguyên chủ chẳng qua chỉ là một đứa con vợ cả không được cưng chiều của một nhà giàu mới nổi, không nói Kim gia có đủ tư cách vào nhà hàng này hay không, cho dù đủ tư cách, cũng không thể dẫn Kim Đậu Đậu đến đây được đâu!
Bây giờ cô buột miệng nói ra những món ăn nổi tiếng ở nhà hàng này, còn tương đối bắt bẻ nói muốn phủ socola đen trên kem ba màu hả?
Theo như lời của phục vụ trước kia cô thường gặp, cô là một trong số rất ít cô gái Trung Quốc yêu cầu phủ socola đen ở nhà hàng này. Những cô gái khác cho dù có yêu cầu đặc biệt cũng sẽ chọn socola bơ hoặc là quả hạch có khẩu vị ngọt hơn.
Đầu óc Đậu Đậu quay cuồng, vô cùng ngượng ngùng.
“Khụ, nghe Kim San khoe khoang suốt như vậy, cháu cũng muốn nếm thử một chút xem ba thứ này có mùi vị thế nào.”
Không thể trách cô đổ vỏ cho Kim San được. Ai bảo hình tượng tâm cơ của cô ta đã đi sâu vào lòng người rồi chứ? Không đổ cho cô ta thì đổ cho ai?
Sắc mặt Cố phu nhân chuyển từ kinh ngạc thành đồng tình, càng cảm thấy Đậu Đậu là một đứa trẻ làm cho người ta yêu thương.
Bà nở một nụ cười an ủi, giọng dịu dàng, “Ăn sầu riêng không?”
“Dạ?”
“Có loại bánh Mousse làm từ phô mai, trà xanh, sầu riêng và socola. Đậu Đậu ghét vị sầu riêng không?”
Phản ứng ra mình đã an toàn vượt qua ải, Đậu Đậu vội vàng lên tiếng đáp lại, “Không, không ghét.”
Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá, suýt nữa thì bại lộ rồi.
“Vậy thì thêm một phần Mousse bốn mùa đi, cháu gầy quá, phải béo thêm chút nữa mới được.”
“Ha ha ha.”
Đậu Đậu cười gượng, lần này là thật sự ngại. Xem ra Cố phu nhân vẫn không quên được lối ăn như gió cuốn mây tan trước đó của cô rồi.
Cả quá trình Diệp Tinh Trạch đều nhìn chằm chằm Đậu Đậu, trong đầu nghĩ cô bé tí vậy mà ăn được nhiều đồ như thế sao. Bây giờ nghe Sở Ngọc Bình bảo thêm một phần Mousse bốn mùa nữa, lập tức chu môi có chút ngây thơ kháng nghị, “Dì Sở, dì thiên vị, lần trước dì không cho cháu ăn!”
Sau khi ngồi xuống, phục vụ mặc đồng phục cầm thực đơn đi đến.
“Madam, bà muốn gọi gì ạ?”
“Cầm thêm mấy cuốn thực đơn qua đây cho bọn nhỏ tự gọi đi.”
“Được ạ, xin chờ một chút.”
Đậu Đậu ngồi cùng hàng với Diệp Tinh Trạch, đối diện là Cố Trường Sinh, góc nghiêng là Cố phu nhân.
Nhìn từ góc độ này của cô, Sở Ngọc Bình thanh nhã mà lại kiêu ngạo. Tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, Đậu Đậu rất rõ, Sở Ngọc Bình tuyệt đối có tư cách kiêu ngạo.
Bà ấy là đại tiểu thư của Sở gia đứng đầu Đế Đô. Sở, Diệp, Cố, Lạc ở Đế Đô cùng xưng là bốn gia tộc lớn, thứ tự cũng là như vậy, bốn nhà cùng xưng, nhưng kinh tế rốt cuộc vẫn có sự khác biệt. Sở gia là đại tộc giàu có một phương từ tiền triều, vượt xa ba nhà còn lại không chỉ là dòng chảy lịch sử, mà còn có mạng giao thiệp không thể tính được. Khác với những gia tộc còn lại, cho dù Sở gia có bao nhiêu con cái ưu tú thì người có thể thừa kế tài sản vĩnh viễn chỉ có một. Vì vậy, miếng bánh của những gia tộc khác càng ngày càng chia nhỏ, duy chỉ có Sở gia càng ngày càng lớn.
Nếu như cho rằng chỉ có như vậy thôi thì đã sai lầm to rồi. Người không được chọn để thừa kế, cho dù rời khỏi gia tộc cũng đều không phải là đèn cạn dầu. Tùy tùy tiện tiện tay trắng dựng nghiệp cũng có thể trong nháy mắt nhanh chóng vượt được năm trăm xí nghiệp lớn nhỏ.
Cố phu nhân Sở Ngọc Bình chính là một trong số đó. Chính vì Cố Thanh Vân lấy bà ấy, nên Cố gia mới có thể nhanh chóng vượt qua Lạc gia, trở thành gia tộc lớn thứ ba.
Một tờ thực đơn xuất hiện ở trước mặt, Đậu Đậu hoàn hồn lại, theo bản năng buột miệng nói, “Gan ngỗng kiểu Pháp, Macarons bảy màu, ice ba màu, phải phủ socola đen…”
Nhận ra hai ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình, Đậu Đậu lập tức nghẹn họng.
Đệch, lại quên mất cô đã trọng sinh rồi.
Nguyên chủ chẳng qua chỉ là một đứa con vợ cả không được cưng chiều của một nhà giàu mới nổi, không nói Kim gia có đủ tư cách vào nhà hàng này hay không, cho dù đủ tư cách, cũng không thể dẫn Kim Đậu Đậu đến đây được đâu!
Bây giờ cô buột miệng nói ra những món ăn nổi tiếng ở nhà hàng này, còn tương đối bắt bẻ nói muốn phủ socola đen trên kem ba màu hả?
Theo như lời của phục vụ trước kia cô thường gặp, cô là một trong số rất ít cô gái Trung Quốc yêu cầu phủ socola đen ở nhà hàng này. Những cô gái khác cho dù có yêu cầu đặc biệt cũng sẽ chọn socola bơ hoặc là quả hạch có khẩu vị ngọt hơn.
Đầu óc Đậu Đậu quay cuồng, vô cùng ngượng ngùng.
“Khụ, nghe Kim San khoe khoang suốt như vậy, cháu cũng muốn nếm thử một chút xem ba thứ này có mùi vị thế nào.”
Không thể trách cô đổ vỏ cho Kim San được. Ai bảo hình tượng tâm cơ của cô ta đã đi sâu vào lòng người rồi chứ? Không đổ cho cô ta thì đổ cho ai?
Sắc mặt Cố phu nhân chuyển từ kinh ngạc thành đồng tình, càng cảm thấy Đậu Đậu là một đứa trẻ làm cho người ta yêu thương.
Bà nở một nụ cười an ủi, giọng dịu dàng, “Ăn sầu riêng không?”
“Dạ?”
“Có loại bánh Mousse làm từ phô mai, trà xanh, sầu riêng và socola. Đậu Đậu ghét vị sầu riêng không?”
Phản ứng ra mình đã an toàn vượt qua ải, Đậu Đậu vội vàng lên tiếng đáp lại, “Không, không ghét.”
Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá, suýt nữa thì bại lộ rồi.
“Vậy thì thêm một phần Mousse bốn mùa đi, cháu gầy quá, phải béo thêm chút nữa mới được.”
“Ha ha ha.”
Đậu Đậu cười gượng, lần này là thật sự ngại. Xem ra Cố phu nhân vẫn không quên được lối ăn như gió cuốn mây tan trước đó của cô rồi.
Cả quá trình Diệp Tinh Trạch đều nhìn chằm chằm Đậu Đậu, trong đầu nghĩ cô bé tí vậy mà ăn được nhiều đồ như thế sao. Bây giờ nghe Sở Ngọc Bình bảo thêm một phần Mousse bốn mùa nữa, lập tức chu môi có chút ngây thơ kháng nghị, “Dì Sở, dì thiên vị, lần trước dì không cho cháu ăn!”
/871
|