Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Chương 1707: Này, cô gái kia đang nhìn anh kìa! (1)
/1918
|
Không chỉ là Biển Biển mà quần ma ngồi bên dưới cũng có cùng nghi vấn.
Chỉ có Bách Hoa tiên tử ngồi ở cửa đại điện là đau đớn.
Dù sao chăng nữa cũng khó nói ra khỏi miệng rằng đó là đôi uyên ương Ngọc đế trước kia nuôi cho bà ta.
Nhưng mà cho dù Bách Hoa tiên tử không nói thì các tiên tử ở đây cũng đều biết.
Đặc biệt là Tây Vương Mẫu.
Bà ta ngồi ở vị trí gần cao nhất, chậm rãi nhìn Bách Hoa tiên tử và Lưu Quang Dao Quang ở ngoài cửa xa xa, tâm tình rất thoải mái.
Ban đầu chuyện Ngọc đế nuôi uyên ương ở tiên trì cho Bách Hoa tiên tử đã truyền khắp toàn bộ Thiên cung.
Bây giờ Ngọc đế rớt đài rồi, đôi uyên ương nuôi mấy nghìn năm của bà ta còn không phải là làm vịt nướng cho con của Đế Tôn mới nhậm chức à? Ngọc đế rớt đài rồi, bà vẫn là Tây Vương Mẫu, con gái của bà vẫn là Thất tiên nữ.
Cuộc sống của bà không thay đổi một chút nào, chỉ là chỗ ngồi dời xuống dưới một cấp mà thôi.
Nhìn lại Bách Hoa, trước kia dựa vào chút quan hệ bất chính với Ngọc đế mà ngồi ở chỗ bây giờ bà đang ngồi giữ chức Thượng tiên, sau khi Ngọc đế rớt đài, lập tức bị giáng xuống trở về nguyên hình.
Đây chính là sự khác nhau giữa dựa vào đàn ông và dựa vào chính mình.
Bách Hoa tiên tử bị Tây Vương Mẫu nhìn như vậy, đau lòng muốn chết.
Nhưng bà ta không thể chết được, bà ta vẫn chưa sống đủ, bà ta vẫn chưa ngủ với đám trai trẻ đây này! Còn Lưu Quang bên cạnh Bách Hoa tiên tử thì sâu kín nhìn chằm chằm Yêu Nghiệt trên đài cao, trái tim thiếu nữ đã vỡ thành mảnh vụn.
Hắn lấy cô rồi, còn sửa chữa lại thiên quy chế độ một vợ một chồng.
Vậy chẳng phải là nói rõ cô ta không còn cơ hội nào nữa à? “Này, cô gái kia đang nhìn anh kìa!”
Có lẽ là ánh mắt của Lưu Quang quá rõ ràng, hoặc là sau khi thành ma giác quan của Đậu Đậu quá nhạy cảm.
Tóm lại Lưu Quang vừa nhìn qua đây cô đã phát hiện ra ngay, tính hóng hớt của cô nổi lên, lập tức dùng cùi chỏ chọc chọc Yêu Nghiệt, “Tình nhân của anh à?”
Yêu Nghiệt đen mặt, “Không phải.”
Sau đó hắn nhìn Lưu Quang Dao Quang một cái, nói, “Bách Hoa, bản tôn không nhớ hạ tiên tham gia tiệc rượu có thể dẫn theo con cái đến.”
Bách Hoa tiên tử cảm khái xong chuyên chú nhìn chằm chằm Nhị Lang Thần, bất chợt bị nhắc đến, vội vàng đứng lên nói đúng.
Sau khi nói xong mới hoàn hồn lại, còn chưa mở miệng giải thích, đã nghe Yêu Nghiệt lạnh giọng nói, “Biết rồi thì tốt, lui xuống đi, lần sau không được phá lệ.”
Lưu Quang ngớ ra, bởi vì hắn nói mẫu thân của cô ta là hạ tiên, hắn nói lui xuống đi.
Hắn căn bản chưa từng đặt cô ta vào mắt, cho dù là một phút một giây.
Bách Hoa thở dài, vừa mới định an ủi Lưu Quang, đã nghe thấy Dao Quang không vui nói trước, “Dựa vào cái gì mà phải lui xuống, phụ thân ta là Ngọc đế!”
“Tiền nhiệm.”
Tiểu Thập lạnh lùng bổ sung một câu, sau đó chậm rãi cong môi, kéo ra nụ cười trào phúng.
Dao Quang nhìn thấy khóc òa lên, không ngừng chỉ Tiểu Thập, lấy bộ dạng năm sáu tuổi nhào tới muốn liều mạng với Tiểu Thập.
Bách Hoa bị doạ vội vàng ngăn lại, bổ tay xuống đánh ngất đi, liên tục xin lỗi Yêu Nghiệt, vội vàng kéo Lưu Quang lui ra.
Đậu Đậu xem trò cười, rất tán thưởng lời nói ác độc của đứa bé kia.
Tán thưởng xong rồi tán thưởng đủ rồi, lén kéo Yêu Nghiệt nói, “Đứa bé kia là ai thế? Không biết thương hương tiếc ngọc như vậy, tương lai nhất định không ai thèm lấy!”
Yêu Nghiệt, “...”
Hắn không muốn nói chuyện, hắn muốn yên tĩnh.
Yên tĩnh xong rồi, khẽ mở đôi môi mỏng, “Đó là em trai của anh, thứ mười.”
Đậu Đậu hoàn hồn lại biết mình chọn lọc từ ngữ không đúng, ha ha cười khan hai tiếng nhún vai, “Coi như em chưa nói gì, ha ha ha, coi như em chưa nói gì.”
Nói em trai người ta không ai thèm lấy, cuộc liên hôn này còn có thể tốt nữa không? A di đà phật thiện tai thiện tai, hy vọng vị này đại nhân đại lượng, tha thứ cho tiểu nữ cô đây...
Chỉ có Bách Hoa tiên tử ngồi ở cửa đại điện là đau đớn.
Dù sao chăng nữa cũng khó nói ra khỏi miệng rằng đó là đôi uyên ương Ngọc đế trước kia nuôi cho bà ta.
Nhưng mà cho dù Bách Hoa tiên tử không nói thì các tiên tử ở đây cũng đều biết.
Đặc biệt là Tây Vương Mẫu.
Bà ta ngồi ở vị trí gần cao nhất, chậm rãi nhìn Bách Hoa tiên tử và Lưu Quang Dao Quang ở ngoài cửa xa xa, tâm tình rất thoải mái.
Ban đầu chuyện Ngọc đế nuôi uyên ương ở tiên trì cho Bách Hoa tiên tử đã truyền khắp toàn bộ Thiên cung.
Bây giờ Ngọc đế rớt đài rồi, đôi uyên ương nuôi mấy nghìn năm của bà ta còn không phải là làm vịt nướng cho con của Đế Tôn mới nhậm chức à? Ngọc đế rớt đài rồi, bà vẫn là Tây Vương Mẫu, con gái của bà vẫn là Thất tiên nữ.
Cuộc sống của bà không thay đổi một chút nào, chỉ là chỗ ngồi dời xuống dưới một cấp mà thôi.
Nhìn lại Bách Hoa, trước kia dựa vào chút quan hệ bất chính với Ngọc đế mà ngồi ở chỗ bây giờ bà đang ngồi giữ chức Thượng tiên, sau khi Ngọc đế rớt đài, lập tức bị giáng xuống trở về nguyên hình.
Đây chính là sự khác nhau giữa dựa vào đàn ông và dựa vào chính mình.
Bách Hoa tiên tử bị Tây Vương Mẫu nhìn như vậy, đau lòng muốn chết.
Nhưng bà ta không thể chết được, bà ta vẫn chưa sống đủ, bà ta vẫn chưa ngủ với đám trai trẻ đây này! Còn Lưu Quang bên cạnh Bách Hoa tiên tử thì sâu kín nhìn chằm chằm Yêu Nghiệt trên đài cao, trái tim thiếu nữ đã vỡ thành mảnh vụn.
Hắn lấy cô rồi, còn sửa chữa lại thiên quy chế độ một vợ một chồng.
Vậy chẳng phải là nói rõ cô ta không còn cơ hội nào nữa à? “Này, cô gái kia đang nhìn anh kìa!”
Có lẽ là ánh mắt của Lưu Quang quá rõ ràng, hoặc là sau khi thành ma giác quan của Đậu Đậu quá nhạy cảm.
Tóm lại Lưu Quang vừa nhìn qua đây cô đã phát hiện ra ngay, tính hóng hớt của cô nổi lên, lập tức dùng cùi chỏ chọc chọc Yêu Nghiệt, “Tình nhân của anh à?”
Yêu Nghiệt đen mặt, “Không phải.”
Sau đó hắn nhìn Lưu Quang Dao Quang một cái, nói, “Bách Hoa, bản tôn không nhớ hạ tiên tham gia tiệc rượu có thể dẫn theo con cái đến.”
Bách Hoa tiên tử cảm khái xong chuyên chú nhìn chằm chằm Nhị Lang Thần, bất chợt bị nhắc đến, vội vàng đứng lên nói đúng.
Sau khi nói xong mới hoàn hồn lại, còn chưa mở miệng giải thích, đã nghe Yêu Nghiệt lạnh giọng nói, “Biết rồi thì tốt, lui xuống đi, lần sau không được phá lệ.”
Lưu Quang ngớ ra, bởi vì hắn nói mẫu thân của cô ta là hạ tiên, hắn nói lui xuống đi.
Hắn căn bản chưa từng đặt cô ta vào mắt, cho dù là một phút một giây.
Bách Hoa thở dài, vừa mới định an ủi Lưu Quang, đã nghe thấy Dao Quang không vui nói trước, “Dựa vào cái gì mà phải lui xuống, phụ thân ta là Ngọc đế!”
“Tiền nhiệm.”
Tiểu Thập lạnh lùng bổ sung một câu, sau đó chậm rãi cong môi, kéo ra nụ cười trào phúng.
Dao Quang nhìn thấy khóc òa lên, không ngừng chỉ Tiểu Thập, lấy bộ dạng năm sáu tuổi nhào tới muốn liều mạng với Tiểu Thập.
Bách Hoa bị doạ vội vàng ngăn lại, bổ tay xuống đánh ngất đi, liên tục xin lỗi Yêu Nghiệt, vội vàng kéo Lưu Quang lui ra.
Đậu Đậu xem trò cười, rất tán thưởng lời nói ác độc của đứa bé kia.
Tán thưởng xong rồi tán thưởng đủ rồi, lén kéo Yêu Nghiệt nói, “Đứa bé kia là ai thế? Không biết thương hương tiếc ngọc như vậy, tương lai nhất định không ai thèm lấy!”
Yêu Nghiệt, “...”
Hắn không muốn nói chuyện, hắn muốn yên tĩnh.
Yên tĩnh xong rồi, khẽ mở đôi môi mỏng, “Đó là em trai của anh, thứ mười.”
Đậu Đậu hoàn hồn lại biết mình chọn lọc từ ngữ không đúng, ha ha cười khan hai tiếng nhún vai, “Coi như em chưa nói gì, ha ha ha, coi như em chưa nói gì.”
Nói em trai người ta không ai thèm lấy, cuộc liên hôn này còn có thể tốt nữa không? A di đà phật thiện tai thiện tai, hy vọng vị này đại nhân đại lượng, tha thứ cho tiểu nữ cô đây...
/1918
|