Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Chương 174: Đồng đội heo lăng đầu thanh đã online (2)
/1918
|
Nhưng mà không như mong muốn, sau khi đứa nhỏ sợ hãi thì là vẻ mặt phấn chấn, “Wow! Thật là lợi hại! Yêu quái đều là như thế sao? Biến lại một lần được không? Vừa rồi tôi không thấy rõ.”
Đậu Đậu, “…”
“Còn nữa còn nữa, anh đeo kính nhất định học giỏi lắm phải không? Tôi rất phục những người học giỏi, vì tôi học không được.”
Đậu Đậu không thể nhịn được nữa, “Học không được học không được! Cậu có học sao?”
Tên ngốc chớp chớp mắt hai cái, “Khụ… Hình như không.”
“Không có mà cậu còn nói cậu học không được! Không được bội phục anh ta, có khi là anh ta chỉ mang mắt kính giả làm người có văn hóa để lừa mấy tên ngốc như cậu đấy!”
Diệp Tinh Trạch, “… Không phải thế đâu?”
Lăng Đầu Thanh lòng đầy căm phẫn, “Cô có thể vũ nhục tôi, nhưng cô không thể vũ nhục văn hóa của tôi. Tôi vừa mới tốt nghiệp đại học Đế đô, tôi có giấy chứng nhận học vị học sĩ.”
Nói xong không biết lấy từ chỗ nào ra hai tờ giấy bìa đỏ, hoàn toàn làm mù mắt chó của Diệp Tinh Trạch.
Quả nhiên là tài năng, vậy mà là nghiên cứu sinh của đại học Đế đô! Không phải là ai cũng có thể làm được. Bội phục, bội phục!
Đậu Đậu, “Học vị cao dùng để làm rắm gì? Lấp hố trong não sao!”
Không thông được với tên ngốc, cô nhấc chân đạp Yêu Nghiệt một cái, “Anh nói với cậu ta!”
Yêu Nghiệt theo bản năng sờ mũi, hơi chột dạ phản bác, “Vợ, em nói vậy cũng không đúng. Một nghiên cứu sinh đầu có hố, vẫn tốt hơn so với một người thất học đầu có hố chứ?”
Đậu Đậu, “…”
Hình như hắn nói cũng có đạo lý? Nhưng sao cứ cảm thấy là lạ?
Yêu Nghiệt không ngừng cố gắng, tiếp tục tẩy não vợ, “Dù sao hố trong đầu cậu ta tạm thời không thể lấp được. Không chừng Lăng Đầu Thanh còn có thể phụ đạo giúp cậu ta vào đại học Đế đô.”
Tên ngốc vừa nghe sư thúc công giúp cậu nói chuyện, mau chóng lên tiếng trả lời phụ họa, “Đúng vậy!”
“Em xem bình thường cậu ta cứ có cái bộ dáng cà lơ phất phơ, nếu có thể thi vào đại học Đế đô, vậy chẳng phải là chuyện tốt sao?”
Tên ngốc mau chóng gật gật đầu, “Đúng vậy đúng vậy!”
Đậu Đậu run khóe miệng, “Cậu đừng ở đó mà nói đúng vậy, năm nay lớp 10vừa mới khai giảng đúng không?”
“Khụ, đúng.”
Sao đột nhiên lại có loại dự cảm không tốt lắm, sư thúc hỏi cái này làm gì?
“Đúng là được. Cách thời gian thi vào trường đại học còn ba năm, nếu cậu không vào được đại học Đế đô, vậy con rắn đần này phải cút đi!”
Tên ngốc, “… Sư thúc, có thể thương lượng chút không, vừa rồi con cũng nói… gấp… gấp gáp không thể thành công. Chỉ còn hai năm nữa là đã thi vào đại học rồi, người cũng biết con vẫn là…”
“Không thương lượng! Hoặc là anh ta cút đi ngay, hoặc là cậu thi vào đại học Đế đô cho tôi.”
Diệp Tinh Trạch yếu ớt nhìn Yêu Nghiệt một cái, mí mắt Yêu Nghiệt run lên, lập tức làm bộ không phát hiện. Sau đó tên ngốc liền đẩy mình vào hố, “Con thi, con thi đại học Đế đô là được chứ gì? Người đừng bắt đại thần đi!”
Đậu Đậu nhướn mi, cuối cùng tâm tình sung sướng. Nhưng mà không đợi cô vui vẻ bao lâu, tên ngốc liền mở miệng, “Sư thúc, người còn nói con, không phải người cũng…”
Dựa vào sư thúc công để gian lận sao? Âm thanh của tên ngốc càng ngày càng nhỏ, cuối cùng yếu ớt không thành âm.
Sư thúc công âm trầm nhìn cậu, vẻ mặt chỉ cho phép hắn nói sư thúc, còn cậu không được nói sư thúc.
Sao cậu dám nói tiếp chứ?
Đậu Đậu không rõ chuyện gì xảy ra, vẻ mặt nghi hoặc hỏi, “Tôi làm sao?”
Tên ngốc yếu ớt nhìn Yêu Nghiệt một cái, quyết đoán lắc đầu, “Không sao!”
Thi thì thi, cùng lắm thì thu mua đại thần giúp cậu gian lận.
Thấy Diệp Tinh Trạch câm miệng, Yêu Nghiệt vừa lòng gật đầu __Được được, thực thức thời.
Đậu Đậu, “…”
“Còn nữa còn nữa, anh đeo kính nhất định học giỏi lắm phải không? Tôi rất phục những người học giỏi, vì tôi học không được.”
Đậu Đậu không thể nhịn được nữa, “Học không được học không được! Cậu có học sao?”
Tên ngốc chớp chớp mắt hai cái, “Khụ… Hình như không.”
“Không có mà cậu còn nói cậu học không được! Không được bội phục anh ta, có khi là anh ta chỉ mang mắt kính giả làm người có văn hóa để lừa mấy tên ngốc như cậu đấy!”
Diệp Tinh Trạch, “… Không phải thế đâu?”
Lăng Đầu Thanh lòng đầy căm phẫn, “Cô có thể vũ nhục tôi, nhưng cô không thể vũ nhục văn hóa của tôi. Tôi vừa mới tốt nghiệp đại học Đế đô, tôi có giấy chứng nhận học vị học sĩ.”
Nói xong không biết lấy từ chỗ nào ra hai tờ giấy bìa đỏ, hoàn toàn làm mù mắt chó của Diệp Tinh Trạch.
Quả nhiên là tài năng, vậy mà là nghiên cứu sinh của đại học Đế đô! Không phải là ai cũng có thể làm được. Bội phục, bội phục!
Đậu Đậu, “Học vị cao dùng để làm rắm gì? Lấp hố trong não sao!”
Không thông được với tên ngốc, cô nhấc chân đạp Yêu Nghiệt một cái, “Anh nói với cậu ta!”
Yêu Nghiệt theo bản năng sờ mũi, hơi chột dạ phản bác, “Vợ, em nói vậy cũng không đúng. Một nghiên cứu sinh đầu có hố, vẫn tốt hơn so với một người thất học đầu có hố chứ?”
Đậu Đậu, “…”
Hình như hắn nói cũng có đạo lý? Nhưng sao cứ cảm thấy là lạ?
Yêu Nghiệt không ngừng cố gắng, tiếp tục tẩy não vợ, “Dù sao hố trong đầu cậu ta tạm thời không thể lấp được. Không chừng Lăng Đầu Thanh còn có thể phụ đạo giúp cậu ta vào đại học Đế đô.”
Tên ngốc vừa nghe sư thúc công giúp cậu nói chuyện, mau chóng lên tiếng trả lời phụ họa, “Đúng vậy!”
“Em xem bình thường cậu ta cứ có cái bộ dáng cà lơ phất phơ, nếu có thể thi vào đại học Đế đô, vậy chẳng phải là chuyện tốt sao?”
Tên ngốc mau chóng gật gật đầu, “Đúng vậy đúng vậy!”
Đậu Đậu run khóe miệng, “Cậu đừng ở đó mà nói đúng vậy, năm nay lớp 10vừa mới khai giảng đúng không?”
“Khụ, đúng.”
Sao đột nhiên lại có loại dự cảm không tốt lắm, sư thúc hỏi cái này làm gì?
“Đúng là được. Cách thời gian thi vào trường đại học còn ba năm, nếu cậu không vào được đại học Đế đô, vậy con rắn đần này phải cút đi!”
Tên ngốc, “… Sư thúc, có thể thương lượng chút không, vừa rồi con cũng nói… gấp… gấp gáp không thể thành công. Chỉ còn hai năm nữa là đã thi vào đại học rồi, người cũng biết con vẫn là…”
“Không thương lượng! Hoặc là anh ta cút đi ngay, hoặc là cậu thi vào đại học Đế đô cho tôi.”
Diệp Tinh Trạch yếu ớt nhìn Yêu Nghiệt một cái, mí mắt Yêu Nghiệt run lên, lập tức làm bộ không phát hiện. Sau đó tên ngốc liền đẩy mình vào hố, “Con thi, con thi đại học Đế đô là được chứ gì? Người đừng bắt đại thần đi!”
Đậu Đậu nhướn mi, cuối cùng tâm tình sung sướng. Nhưng mà không đợi cô vui vẻ bao lâu, tên ngốc liền mở miệng, “Sư thúc, người còn nói con, không phải người cũng…”
Dựa vào sư thúc công để gian lận sao? Âm thanh của tên ngốc càng ngày càng nhỏ, cuối cùng yếu ớt không thành âm.
Sư thúc công âm trầm nhìn cậu, vẻ mặt chỉ cho phép hắn nói sư thúc, còn cậu không được nói sư thúc.
Sao cậu dám nói tiếp chứ?
Đậu Đậu không rõ chuyện gì xảy ra, vẻ mặt nghi hoặc hỏi, “Tôi làm sao?”
Tên ngốc yếu ớt nhìn Yêu Nghiệt một cái, quyết đoán lắc đầu, “Không sao!”
Thi thì thi, cùng lắm thì thu mua đại thần giúp cậu gian lận.
Thấy Diệp Tinh Trạch câm miệng, Yêu Nghiệt vừa lòng gật đầu __Được được, thực thức thời.
/1918
|