Thấy mấy quản lý đều đi ra ngoài sa thải người, Đậu Đậu xoa huyệt thái dương, rồi bỗng nhiên nhớ đến, “Lăng Đầu Thanh học quản lý!”
Khi hắn giơ bằng đỏ ra chứng minh mình là người có học, cô cũng nhìn qua một chút, hình như là quản lý kinh tế.
Yêu Nghiệt hơi sửng sốt, “Hình như là vậy, sao thế?”
“Gọi anh ta đến đây, tận dụng một chút.”
Trong bốn người này chỉ có thể sử dụng người không nói lời nào từ đầu tới cuối kia. Còn lại ba người, vừa thấy đã biết vô dụng. Cô là một người dốt đặc cán mai về quản lý, không tìm người có học tới đây, nói không chừng còn bị người ta bán mất.
Được rồi, cô thừa nhận, bây giờ cô cũng cảm thấy Lăng Đầu Thanh là người có học. Dù sao chuyện mình không làm được mà người khác lại làm được, trừ bỏ hâm mộ ghen tị hận, cũng cũng chỉ có thể sùng bái.
Yêu Nghiệt vừa nói, Lăng Đầu Thanh lập tức nghe theo.
Diệp Tinh Trạch vừa thấy đại thần biến mất, mau chóng hỏi tiền căn hậu quả, rồi lái xe đuổi theo. Chỉ hai phút sau, Lăng Đầu Thanh đã xuất hiện trong văn phòng của Đậu Đậu ở Kim Dương Quang. Vẫn là tây trang giày da, kính mắt gọng vàng, trừ kiểu tóc cổ hủ có chút giống mọt sách ra, những cái khác vừa nhìn đã thấy là nhân tài.
Đậu Đậu nghĩ thế, đưa qua một tập công văn. Đi vòng hai vòng đánh giá gã ta, lại lấy bình xịt tưới cây ở ban công phun lên đầu Lăng Đầu Thanh, “Vò loạn đi.”
Lăng Đầu Thanh uất ức nhìn Yêu Nghiệt một cái, Yêu Nghiệt ho khan một tiếng, “Vò đi.”
Sau đó Lăng Đầu Thanh cũng chỉ có thể nghe theo. Sau khi gã xoa xoa vò vò một lúc lâu, Đậu Đậu vẫn thấy xấu như cũ, bèn dứt khoát lấy ra một quyển tạp chí trong ngăn kéo, chỉ vào kiểu tóc của người đàn ông trên bìa nói, “Quên đi, biến thành như vậy là được rồi.”
Lăng Đầu Thanh à một tiếng, sau đó nghe theo. Tiếp đó Đậu Đậu liền kinh ngạc. Thay đổi kiểu tóc một phát, Lăng Đầu Thanh lộ cái trán ra ngoài. Không chỉ lột sạch bách khí chất mọt sách lúc trước, còn có thể bước lên sân khấu chữ T được luôn. Gã có một vầng trán đặc biệt đẹp, sau khi lộ trán ra, hoàn toàn là hai người khác nhau. Trách không được trên mạng thường xuyên lưu truyền một câu nói, người quyết định giá trị nhan sắc của bạn, trừ cha mẹ ra cũng chỉ có thợ cắt tóc.
Chậc chậc, chân lý, quả nhiên là chân lý!
Đậu Đậu thổn thức không thôi, còn mặt Yêu Nghiệt xanh mét, “Cầm công văn rồi đứng sang một bên đi.”
Đừng có đứng gần vợ ta như vậy!
Lăng Đầu Thanh, “…”
Hình như gã đâu làm gì đâu? Sao đột nhiên Đại Vương lại giận chứ?
Hic! Lăng ta rất sợ, chạy nhanh thôi, chạy nhanh thôi.
Lăng Đầu Thanh cầm công văn đứng một bên, lưng cao ngất biểu tình nghiêm túc. Mấy quản lý cấp cao đã sa thải hơn phân nửa, đầu đầy đổ mồ hôi đi vào.
“Đã sa thải rồi?”
“Vâng, theo phân phó của ngài, tất cả đều lấy hai tháng tiền lương.”
Hai quản lý bụng phệ và một chủ quản xấu xí mang vẻ mặt lấy lòng, nhìn thế nào cũng thấy đáng ghét. Trên mặt họ nịnh nọt, nhưng trong lòng có khi đang chửi cô làm bừa ý chứ.
Đậu Đậu hừ lạnh một tiếng không nói chuyện, lập tức đi đến trước mặt người chủ quản không nói câu nào từ đầu đến giờ, “Xưng hô với anh thế nào?”
Thanh niên hơi sửng sốt, “Lâm Phong.”
“Tốt nghiệp đại học nào?”
“Đại học Đế đô.”
“Anh ta cũng tốt nghiệp đại học Đế đô, về sau chính là đồng nghiệp của anh.”
Đậu Đậu vừa nói ra lời kia, không chỉ Lâm Phong sửng sốt, mà ba lão bánh quẩy còn lại cũng đều mờ mịt, “Tổng giám đốc Kim, chúng tôi thì sao?”
“Các ông?” Đậu Đậu cười lạnh, “Lĩnh ba tháng tiền lương, rồi đi thong thả không tiễn.”
“Hả? Tổng giám đốc Kim, vì sao chứ?”
Khi hắn giơ bằng đỏ ra chứng minh mình là người có học, cô cũng nhìn qua một chút, hình như là quản lý kinh tế.
Yêu Nghiệt hơi sửng sốt, “Hình như là vậy, sao thế?”
“Gọi anh ta đến đây, tận dụng một chút.”
Trong bốn người này chỉ có thể sử dụng người không nói lời nào từ đầu tới cuối kia. Còn lại ba người, vừa thấy đã biết vô dụng. Cô là một người dốt đặc cán mai về quản lý, không tìm người có học tới đây, nói không chừng còn bị người ta bán mất.
Được rồi, cô thừa nhận, bây giờ cô cũng cảm thấy Lăng Đầu Thanh là người có học. Dù sao chuyện mình không làm được mà người khác lại làm được, trừ bỏ hâm mộ ghen tị hận, cũng cũng chỉ có thể sùng bái.
Yêu Nghiệt vừa nói, Lăng Đầu Thanh lập tức nghe theo.
Diệp Tinh Trạch vừa thấy đại thần biến mất, mau chóng hỏi tiền căn hậu quả, rồi lái xe đuổi theo. Chỉ hai phút sau, Lăng Đầu Thanh đã xuất hiện trong văn phòng của Đậu Đậu ở Kim Dương Quang. Vẫn là tây trang giày da, kính mắt gọng vàng, trừ kiểu tóc cổ hủ có chút giống mọt sách ra, những cái khác vừa nhìn đã thấy là nhân tài.
Đậu Đậu nghĩ thế, đưa qua một tập công văn. Đi vòng hai vòng đánh giá gã ta, lại lấy bình xịt tưới cây ở ban công phun lên đầu Lăng Đầu Thanh, “Vò loạn đi.”
Lăng Đầu Thanh uất ức nhìn Yêu Nghiệt một cái, Yêu Nghiệt ho khan một tiếng, “Vò đi.”
Sau đó Lăng Đầu Thanh cũng chỉ có thể nghe theo. Sau khi gã xoa xoa vò vò một lúc lâu, Đậu Đậu vẫn thấy xấu như cũ, bèn dứt khoát lấy ra một quyển tạp chí trong ngăn kéo, chỉ vào kiểu tóc của người đàn ông trên bìa nói, “Quên đi, biến thành như vậy là được rồi.”
Lăng Đầu Thanh à một tiếng, sau đó nghe theo. Tiếp đó Đậu Đậu liền kinh ngạc. Thay đổi kiểu tóc một phát, Lăng Đầu Thanh lộ cái trán ra ngoài. Không chỉ lột sạch bách khí chất mọt sách lúc trước, còn có thể bước lên sân khấu chữ T được luôn. Gã có một vầng trán đặc biệt đẹp, sau khi lộ trán ra, hoàn toàn là hai người khác nhau. Trách không được trên mạng thường xuyên lưu truyền một câu nói, người quyết định giá trị nhan sắc của bạn, trừ cha mẹ ra cũng chỉ có thợ cắt tóc.
Chậc chậc, chân lý, quả nhiên là chân lý!
Đậu Đậu thổn thức không thôi, còn mặt Yêu Nghiệt xanh mét, “Cầm công văn rồi đứng sang một bên đi.”
Đừng có đứng gần vợ ta như vậy!
Lăng Đầu Thanh, “…”
Hình như gã đâu làm gì đâu? Sao đột nhiên Đại Vương lại giận chứ?
Hic! Lăng ta rất sợ, chạy nhanh thôi, chạy nhanh thôi.
Lăng Đầu Thanh cầm công văn đứng một bên, lưng cao ngất biểu tình nghiêm túc. Mấy quản lý cấp cao đã sa thải hơn phân nửa, đầu đầy đổ mồ hôi đi vào.
“Đã sa thải rồi?”
“Vâng, theo phân phó của ngài, tất cả đều lấy hai tháng tiền lương.”
Hai quản lý bụng phệ và một chủ quản xấu xí mang vẻ mặt lấy lòng, nhìn thế nào cũng thấy đáng ghét. Trên mặt họ nịnh nọt, nhưng trong lòng có khi đang chửi cô làm bừa ý chứ.
Đậu Đậu hừ lạnh một tiếng không nói chuyện, lập tức đi đến trước mặt người chủ quản không nói câu nào từ đầu đến giờ, “Xưng hô với anh thế nào?”
Thanh niên hơi sửng sốt, “Lâm Phong.”
“Tốt nghiệp đại học nào?”
“Đại học Đế đô.”
“Anh ta cũng tốt nghiệp đại học Đế đô, về sau chính là đồng nghiệp của anh.”
Đậu Đậu vừa nói ra lời kia, không chỉ Lâm Phong sửng sốt, mà ba lão bánh quẩy còn lại cũng đều mờ mịt, “Tổng giám đốc Kim, chúng tôi thì sao?”
“Các ông?” Đậu Đậu cười lạnh, “Lĩnh ba tháng tiền lương, rồi đi thong thả không tiễn.”
“Hả? Tổng giám đốc Kim, vì sao chứ?”
/1918
|