Chờ con trai ông ta về sẽ cử hành hôn lễ: Sao con trai ông ta có thể về chứ? Cho dù có về, vậy khi nào con trai ông ta mới về đây! Nhưng mà lời nói của người ta cũng không có vấn đề gì, con trai người ta không về thì kết hôn với ai? Cho nên...
Tôn Miểu Miểu bất chấp sinh cho Mạch Lăng đứa con và hậu quả là...
uổng công sinh ra một đứa ngốc.
Muốn tìm một người phụ trách cũng không biết phải đi đầu tìm.
Đậu Đậu nhìn thấy bi kịch một tay mình tạo ra hoàn toàn không có chút đồng tình nào, cô phải đồng tình cái gì? Không phải tất cả đều do Tôn Miểu Miểu này chọn sao? Tuy rằng cô cũng thừa nhận anh trai kia của cô là một tên cặn bã, nhưng hai ba đêm tình lúc trước Mạch Lăng cũng đã nói rõ với Tôn Miểu Miểu rồi, bọn họ chỉ làm tình, không nói chuyện kết hôn.
Cho nên, ừ, trách ai được? Cũng không thể trách cổ chứ? Cô làm như vậy cũng đã kéo thương tổn đến mức thấp nhất rồi.
Nếu không cô ta sinh một đứa bé bình thường nhưng Mạch Lăng cũng không về cũng sẽ không cưới cô ta, vậy chẳng phải đứa bé kia vừa sinh ra đã bị mồ côi cha rồi sao? Tôn Miểu Miểu có thể tái giá, nhưng đứa bé làm thế nào? Đứa bé mới là người vô tội nhất! Vì vậy cứ để cô ta sinh ra đứa ngốc thì tốt hơn.
Kết quả là chuyện của Tôn Miểu Miểu cứ kết thúc như vậy.
Rốt cuộc Yêu Nghiệt cũng có thể đưa cả nhà về phòng 912 yên tĩnh chốc lát.
Nhưng Đậu Đậu cảm thấy, tuy rằng chuyện của Tôn Miểu Miểu xem như kết thúc, nhưng Uyển Như tỷ và anh trai cặn bã kia của cô vẫn còn đoạn đường rất dài phải đi.
Không có Tôn Miểu Miểu thì sẽ có Lý Miểu Miểu, anh trai cổ vẫn là cặn bã thì Uyển Như tỷ vẫn sẽ bị ức hiếp.
Khi nào tình yêu bị mài mòn hết thì lúc đó ly hôn! Cuối cùng Tiểu Bạch nhàn rỗi không có việc làm lại chạy đến nhà cô tán gẫu, nói lảm nhảm mãi, Đậu Đậu liền biết được rằng Susan đã kết hôn, như cô dự đoán là với Lý Trí.
Quả nhiên trên đời này không phải tất cả mọi người đều một lòng một dạ phải gả cho người mình yêu, không phải ý trung nhân của mình thì ai cũng giống nhau.
Nghe nói sau khi kết hôn cũng rất hạnh phúc, Lý Trí rất cưng chiều Susan, Susan cũng rất tôn trọng Lý Trí, hai người là vợ chồng cũng là tri kỷ, lại càng giống như bạn bè lâu năm, luôn luôn có chuyện để nói.
Không có hiểu lầm cũng không có cãi vã, ngày thường trôi qua rất thản nhiên, nhưng cũng ấm áp hạnh phúc.
Còn Tô Thành Minh lại sa sút tinh thần, đến bệnh viện chăm sóc đứa con gái mặt nở hoa và người vợ sống thực vật của mình.
Ông ta có thể làm gì được? Cầu không được còn có thể làm gì? “Vậy bà Tô thì sao? Bà ta không nói gì à? Không bảo Tô Thành Minh cưới người khác sao?”
Đậu Đậu hỏi vậy, Tiểu Bạch quyết đoán gật đầu, “Có chứ, nhưng mà ông ta cũng một bó tuổi như thế rồi, có lẽ cũng lười đi giày vò người ta.
Huống chi luật hôn nhân ở Cửu Châu đã quy định, khi đã kết hôn, nếu một trong hai người có bệnh nặng thì không thể ly hôn.
Trịnh Kiều cũng đã sống thực vật rồi, ông ta có muốn ly hôn cũng không được.
Trước mặt pháp luật ai cũng bình đẳng, ông ta có nhiều tiền hơn nữa cũng vô dụng”
Đậu Đậu gật đầu, “Cái này cũng đúng”
“Cho nên ông ta vẫn cảm thấy mẹ tôi không tha thứ cho ông ta là vì ông ta không ly hôn với Trịnh Kiều, mãi đến lúc mẹ tôi kết hôn thì ông ta mới không đến dây dưa nữa”
Đậu Đậu giật giật môi, thầm nghĩ, Tô Thành Minh cũng thật đáng thương, một mảnh chân tình cuối cùng chỉ còn lại hai chữ dây dưa trong miệng con gái ruột.
Ông ta làm sai cái gì? Tất cả những gì ông ta làm đều là thân bất do kỷ.
Cho nên mới nói, tạo hóa trên người, không phải tất cả những người có tình đều sẽ trở thành người thân.
Nhưng mà hình như Trịnh Kiều cũng không tốt hơn được chỗ nào, sau bị phân hồn mất trí nhớ thì không nói, còn bị Hồng Tụ xúi giục đi câu dẫn học sinh cấp ba.
Sau đó bị bọn họ bắt được giao cho Cục bắt yêu siêu độ, mỗi ngày nghe kinh văn, ngày qua ngày chắc là khắc cốt ghi tâm.
Tôn Miểu Miểu bất chấp sinh cho Mạch Lăng đứa con và hậu quả là...
uổng công sinh ra một đứa ngốc.
Muốn tìm một người phụ trách cũng không biết phải đi đầu tìm.
Đậu Đậu nhìn thấy bi kịch một tay mình tạo ra hoàn toàn không có chút đồng tình nào, cô phải đồng tình cái gì? Không phải tất cả đều do Tôn Miểu Miểu này chọn sao? Tuy rằng cô cũng thừa nhận anh trai kia của cô là một tên cặn bã, nhưng hai ba đêm tình lúc trước Mạch Lăng cũng đã nói rõ với Tôn Miểu Miểu rồi, bọn họ chỉ làm tình, không nói chuyện kết hôn.
Cho nên, ừ, trách ai được? Cũng không thể trách cổ chứ? Cô làm như vậy cũng đã kéo thương tổn đến mức thấp nhất rồi.
Nếu không cô ta sinh một đứa bé bình thường nhưng Mạch Lăng cũng không về cũng sẽ không cưới cô ta, vậy chẳng phải đứa bé kia vừa sinh ra đã bị mồ côi cha rồi sao? Tôn Miểu Miểu có thể tái giá, nhưng đứa bé làm thế nào? Đứa bé mới là người vô tội nhất! Vì vậy cứ để cô ta sinh ra đứa ngốc thì tốt hơn.
Kết quả là chuyện của Tôn Miểu Miểu cứ kết thúc như vậy.
Rốt cuộc Yêu Nghiệt cũng có thể đưa cả nhà về phòng 912 yên tĩnh chốc lát.
Nhưng Đậu Đậu cảm thấy, tuy rằng chuyện của Tôn Miểu Miểu xem như kết thúc, nhưng Uyển Như tỷ và anh trai cặn bã kia của cô vẫn còn đoạn đường rất dài phải đi.
Không có Tôn Miểu Miểu thì sẽ có Lý Miểu Miểu, anh trai cổ vẫn là cặn bã thì Uyển Như tỷ vẫn sẽ bị ức hiếp.
Khi nào tình yêu bị mài mòn hết thì lúc đó ly hôn! Cuối cùng Tiểu Bạch nhàn rỗi không có việc làm lại chạy đến nhà cô tán gẫu, nói lảm nhảm mãi, Đậu Đậu liền biết được rằng Susan đã kết hôn, như cô dự đoán là với Lý Trí.
Quả nhiên trên đời này không phải tất cả mọi người đều một lòng một dạ phải gả cho người mình yêu, không phải ý trung nhân của mình thì ai cũng giống nhau.
Nghe nói sau khi kết hôn cũng rất hạnh phúc, Lý Trí rất cưng chiều Susan, Susan cũng rất tôn trọng Lý Trí, hai người là vợ chồng cũng là tri kỷ, lại càng giống như bạn bè lâu năm, luôn luôn có chuyện để nói.
Không có hiểu lầm cũng không có cãi vã, ngày thường trôi qua rất thản nhiên, nhưng cũng ấm áp hạnh phúc.
Còn Tô Thành Minh lại sa sút tinh thần, đến bệnh viện chăm sóc đứa con gái mặt nở hoa và người vợ sống thực vật của mình.
Ông ta có thể làm gì được? Cầu không được còn có thể làm gì? “Vậy bà Tô thì sao? Bà ta không nói gì à? Không bảo Tô Thành Minh cưới người khác sao?”
Đậu Đậu hỏi vậy, Tiểu Bạch quyết đoán gật đầu, “Có chứ, nhưng mà ông ta cũng một bó tuổi như thế rồi, có lẽ cũng lười đi giày vò người ta.
Huống chi luật hôn nhân ở Cửu Châu đã quy định, khi đã kết hôn, nếu một trong hai người có bệnh nặng thì không thể ly hôn.
Trịnh Kiều cũng đã sống thực vật rồi, ông ta có muốn ly hôn cũng không được.
Trước mặt pháp luật ai cũng bình đẳng, ông ta có nhiều tiền hơn nữa cũng vô dụng”
Đậu Đậu gật đầu, “Cái này cũng đúng”
“Cho nên ông ta vẫn cảm thấy mẹ tôi không tha thứ cho ông ta là vì ông ta không ly hôn với Trịnh Kiều, mãi đến lúc mẹ tôi kết hôn thì ông ta mới không đến dây dưa nữa”
Đậu Đậu giật giật môi, thầm nghĩ, Tô Thành Minh cũng thật đáng thương, một mảnh chân tình cuối cùng chỉ còn lại hai chữ dây dưa trong miệng con gái ruột.
Ông ta làm sai cái gì? Tất cả những gì ông ta làm đều là thân bất do kỷ.
Cho nên mới nói, tạo hóa trên người, không phải tất cả những người có tình đều sẽ trở thành người thân.
Nhưng mà hình như Trịnh Kiều cũng không tốt hơn được chỗ nào, sau bị phân hồn mất trí nhớ thì không nói, còn bị Hồng Tụ xúi giục đi câu dẫn học sinh cấp ba.
Sau đó bị bọn họ bắt được giao cho Cục bắt yêu siêu độ, mỗi ngày nghe kinh văn, ngày qua ngày chắc là khắc cốt ghi tâm.
/1918
|