“Phụt!”
Yêu Nghiệt không nhịn được phun một miếng nước trà ra ngoài, tiểu hồ ly trắng trắng mềm mềm đang lăn lộn dưới đất đột nhiên bị văng nước trà đầy người, hắt xì một tiếng, lấy móng vuốt nhỏ sở mặt vô cùng đáng yêu.
Biển Biển đau lòng chết mất, vội chỉ huy Viên Viên lấy khăn giấy đến.
Viên Viên rất biết nghe lời, lạch bạch chạy đi lấy vài tờ khăn giấy, lại đi qua đưa cho Biển Biển, “Này!”
Biển Biển cấm khăn giấy vừa định lau mặt cho tiểu hồ ly, thoáng nhìn thấy ánh mắt thân thiết của mẹ mình, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, vung tay, trả khăn giấy cho Viên Viên, “Em lau đi.”
Viên Viên khó hiểu nắm tóc, âm thầm cảm thán gần đây Biển Biển càng ngày càng phiền toái càng ngày càng khó hiểu.
Không phải lúc trước không cho bé ốm Hoa Hoa sao, sao bây giờ lại chủ động để bé lau mặt cho Hoa Hoa? Biển Biển không biết bé tay chân vụng về sao? Haiz, thật là khó hiểu.
Kết quả là, Viên Viên không hiểu rõ ràng ngồi xổm xuống, cầm khăn giấy cẩn thận lau bộ lông ướt sũng của tiểu hồ ly, sau đó nhìn thấy đôi mắt đen lúng liếng của nó, liền bẹp một tiếng hôn lên.
Chiếm tiện nghi xong thì bỏ chạy, hoàn toàn không để Biển Biển có cơ hội phát biểu ý kiến.
Ai bảo Biển Biển cứ không cho bé ôm Hoa Hoa chứ! Nhưng mà Biển Biển cũng không có ý kiến gì với chuyện này, bởi vì bé cảm thấy hành động này của Viên Viên chính là hoàn toàn khẳng định ánh mắt của bé.
Tuy rằng Hoa Hoa là một con tiểu hồ ly sắp lớn dần thành con trai không thích hợp để vợ tương lai ôm trong ngực, nhưng mà hôn một hai cái vẫn rất có lợi cho việc bồi dưỡng tình cảm.
Nói tóm lại một câu, bé đã chọn thì thế nào cũng tốt.
Cha mẹ and bà nội ở bên cạnh hóng chuyện toàn bộ quá trình đều ngơ ngác, ba mặt nhìn nhau một lúc lâu, vẫn là bà nội mở miệng trước, “Tiểu Phi à, con tiểu hồ ly này là?”
Đậu Đậu, “..
Biển Biển ôm từ núi Đạo Vương về, nói là nuôi lớn, để làm vị hôn phu của Viên Viên”
Bà nội nghẹn một búng máu ở cổ suýt nghẹn chết, “Làm, làm vị hôn phu?”
Đậu Đậu, “Vâng”
“Cho Viên Viên?”
“Vâng.”
Long hậu, “.”
Bà yên lặng nghĩ trong lòng, bà lớn tuổi quá rồi sao? Tại sao nghe mà không hiểu lắm? Trẻ con bây giờ, trong não chứa cái gì vậy? Nhất định là do gần đây hành vi xử sự của con trai bà rất khác người, nếu không tại sao bé con lại có thể trưởng thành sớm thế được? Long hậu yên lặng đổ hết mọi chuyện lên đầu Yêu Nghiệt, hoàn toàn không hề tìm nguyên nhân trên người Đậu Đậu.
Bởi vì bà cảm thấy Đậu Đậu có hoạt bát thế nào thì ở trước mặt bọn trẻ cũng sẽ khiêm tốn lại.
Nhưng con trai bà thì khác, nghẹn đã lâu lắm rồi, gần đây mới được khai trai, không thể nhịn được! Khụ...
Ở một mức độ nào đó, Long hậu đã thấy chân tướng rồi.
Thấy chân tướng xong, bà lại nghĩ tới chuyện chính, chớp mắt lại nói về canh ba ba.
Đậu Đậu nghe mà sợ hãi trong lòng, ho khan hai tiếng, không nhịn được vẫn hỏi, “A...
Mẹ à, ở Đông Hải thật sự có thể uống canh ba ba sao?”
Nếu cố nhớ không nhầm, lúc trước Tiểu Thập đến nhân giới, vẫn cứ bảo cổ sau này phải hạn chế ăn hải sản.
Đương nhiên, lời này cô không thể nói ra, lỡ như Long hậu nói cho cô uống canh ba ba là đang thử cô, mà cô lại chuyển đề tài sang hải sản, lỡ như lại làm Long hậu hiểu lầm thêm thì làm sao đây? Rốt cuộc bà vẫn là mẹ ruột Yêu Nghiệt là mẹ chồng cô, người ngoài cô có thể không nể mặt phản bác lại, nhưng trước mặt mẹ chồng vẫn nên dịu dàng một chút thì hơn.
Từ xưa quan hệ mẹ chồng nàng dâu đã rất khó xử lý, cô cũng không muốn Yêu Nghiệt ở giữa phải khó xử.
Yêu Nghiệt không nhịn được phun một miếng nước trà ra ngoài, tiểu hồ ly trắng trắng mềm mềm đang lăn lộn dưới đất đột nhiên bị văng nước trà đầy người, hắt xì một tiếng, lấy móng vuốt nhỏ sở mặt vô cùng đáng yêu.
Biển Biển đau lòng chết mất, vội chỉ huy Viên Viên lấy khăn giấy đến.
Viên Viên rất biết nghe lời, lạch bạch chạy đi lấy vài tờ khăn giấy, lại đi qua đưa cho Biển Biển, “Này!”
Biển Biển cấm khăn giấy vừa định lau mặt cho tiểu hồ ly, thoáng nhìn thấy ánh mắt thân thiết của mẹ mình, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, vung tay, trả khăn giấy cho Viên Viên, “Em lau đi.”
Viên Viên khó hiểu nắm tóc, âm thầm cảm thán gần đây Biển Biển càng ngày càng phiền toái càng ngày càng khó hiểu.
Không phải lúc trước không cho bé ốm Hoa Hoa sao, sao bây giờ lại chủ động để bé lau mặt cho Hoa Hoa? Biển Biển không biết bé tay chân vụng về sao? Haiz, thật là khó hiểu.
Kết quả là, Viên Viên không hiểu rõ ràng ngồi xổm xuống, cầm khăn giấy cẩn thận lau bộ lông ướt sũng của tiểu hồ ly, sau đó nhìn thấy đôi mắt đen lúng liếng của nó, liền bẹp một tiếng hôn lên.
Chiếm tiện nghi xong thì bỏ chạy, hoàn toàn không để Biển Biển có cơ hội phát biểu ý kiến.
Ai bảo Biển Biển cứ không cho bé ôm Hoa Hoa chứ! Nhưng mà Biển Biển cũng không có ý kiến gì với chuyện này, bởi vì bé cảm thấy hành động này của Viên Viên chính là hoàn toàn khẳng định ánh mắt của bé.
Tuy rằng Hoa Hoa là một con tiểu hồ ly sắp lớn dần thành con trai không thích hợp để vợ tương lai ôm trong ngực, nhưng mà hôn một hai cái vẫn rất có lợi cho việc bồi dưỡng tình cảm.
Nói tóm lại một câu, bé đã chọn thì thế nào cũng tốt.
Cha mẹ and bà nội ở bên cạnh hóng chuyện toàn bộ quá trình đều ngơ ngác, ba mặt nhìn nhau một lúc lâu, vẫn là bà nội mở miệng trước, “Tiểu Phi à, con tiểu hồ ly này là?”
Đậu Đậu, “..
Biển Biển ôm từ núi Đạo Vương về, nói là nuôi lớn, để làm vị hôn phu của Viên Viên”
Bà nội nghẹn một búng máu ở cổ suýt nghẹn chết, “Làm, làm vị hôn phu?”
Đậu Đậu, “Vâng”
“Cho Viên Viên?”
“Vâng.”
Long hậu, “.”
Bà yên lặng nghĩ trong lòng, bà lớn tuổi quá rồi sao? Tại sao nghe mà không hiểu lắm? Trẻ con bây giờ, trong não chứa cái gì vậy? Nhất định là do gần đây hành vi xử sự của con trai bà rất khác người, nếu không tại sao bé con lại có thể trưởng thành sớm thế được? Long hậu yên lặng đổ hết mọi chuyện lên đầu Yêu Nghiệt, hoàn toàn không hề tìm nguyên nhân trên người Đậu Đậu.
Bởi vì bà cảm thấy Đậu Đậu có hoạt bát thế nào thì ở trước mặt bọn trẻ cũng sẽ khiêm tốn lại.
Nhưng con trai bà thì khác, nghẹn đã lâu lắm rồi, gần đây mới được khai trai, không thể nhịn được! Khụ...
Ở một mức độ nào đó, Long hậu đã thấy chân tướng rồi.
Thấy chân tướng xong, bà lại nghĩ tới chuyện chính, chớp mắt lại nói về canh ba ba.
Đậu Đậu nghe mà sợ hãi trong lòng, ho khan hai tiếng, không nhịn được vẫn hỏi, “A...
Mẹ à, ở Đông Hải thật sự có thể uống canh ba ba sao?”
Nếu cố nhớ không nhầm, lúc trước Tiểu Thập đến nhân giới, vẫn cứ bảo cổ sau này phải hạn chế ăn hải sản.
Đương nhiên, lời này cô không thể nói ra, lỡ như Long hậu nói cho cô uống canh ba ba là đang thử cô, mà cô lại chuyển đề tài sang hải sản, lỡ như lại làm Long hậu hiểu lầm thêm thì làm sao đây? Rốt cuộc bà vẫn là mẹ ruột Yêu Nghiệt là mẹ chồng cô, người ngoài cô có thể không nể mặt phản bác lại, nhưng trước mặt mẹ chồng vẫn nên dịu dàng một chút thì hơn.
Từ xưa quan hệ mẹ chồng nàng dâu đã rất khó xử lý, cô cũng không muốn Yêu Nghiệt ở giữa phải khó xử.
/1918
|